Chương 16: (Vô Đề)

Ký ức đã lâu bỗng nhiên thức giấc.

Hôm sau là thứ hai, sau khi kết thúc buổi tự học, văn phòng hội sinh viên tiến hành cuộc họp thường kỳ. Nội dung chủ yếu của cuộc họp thường kỳ lần này là đào tạo viết bản thảo tin tức đến từ chủ nhiệm văn phòng Nguyên Ngưng, Tùy Mộng bên bộ ngoại liên và phó bộ trưởng bộ tuyên truyền đều dẫn theo vài cán sự đến dự thính, thuận tiện giao lưu trau dồi tình cảm.

Thời Ý cũng là thành viên từ bộ ngoại liên đến.

Sau khi cuộc họp thường kỳ kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc, tụm năm tụm ba vây quanh các bộ trưởng, hoặc là lôi kéo tay các bạn học khác có giao tình tốt lui ra khỏi phòng học.

Phó Tư Điềm nhìn điệu bộ không nhanh không chậm của Thời Ý, cố ý chậm lại động tác dọn đồ, kì kèo đến cuối rồi ra khỏi phòng học cùng Thời Ý.

Phòng học hai bên hành lang đều đã tắt đèn, xung quanh yên tĩnh. Một nhóm những người trong bộ cười cười nói nói đi cùng nhau phía trước, Phó Tư Điềm và Thời Ý rớt xuống phía sau, khoảng cách không xa không gần, im lặng.

Tìm đại chuyện gì đó để nói đi, trong lòng Phó Tư Điềm bồn chồn, mặt không biến sắc thu hẹp khoảng cách với Thời Ý.

"Cậu..."

"Cậu..."

Gần như trùng với âm thanh của Phó Tư Điềm, giọng Thời Ý vang lên trong không khí. Phó Tư Điềm quay đầu nhìn Thời Ý, Thời Ý cũng nghiêng đầu nhìn cô, cả hai đều bất ngờ.

"Cậu nói trước." Khóe môi Thời Ý giương nhẹ khó có thể nhận ra.

Phó Tư Điềm cúi đầu mím môi cười, lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho Thời Ý: "Ăn kẹo không? Ban nãy mình đến phòng học đầu tiên, chủ nhiệm thưởng cho mình đó."

Cô khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh, như đang hiến dâng vật quý. Thời Ý là người không thích nhận đồ của người khác, nhưng khoảnh khắc này cô ấy lại có chút không thể từ chối.

Cô ấy hỏi: "Chỉ có một viên, cậu không ăn à?"

Phó Tư Điềm nghe được sự dao động trong lời nói của Thời Ý, lột một nửa giấy gói kẹo, nâng lên đưa đến trước mặt Thởi Ý: "Không phải chỉ có một viên, mình ăn rồi."

Thời Ý thịnh tình không thể chối từ, đưa tay nhận lấy viên kẹo, hé môi cắn vào.

Là kẹo mềm, nhai nuốt từ từ, cũng khá là ngọt.

Phó Tư Điềm nhìn quai hàm cô ấy động đậy, bớt đi rất nhiều cảm giác xa cách, dù không ăn kẹo cũng cảm nhận được vị ngọt trong cổ họng.

"Ban nãy cậu định nói gì?" Phó Tư Điềm đợi cô ấy ăn xong mới hỏi.

Thời Ý hồi tưởng lại một chút, mới đáp: "Định hỏi cậu về chuyện đi khảo sát địa hình thứ bảy này."

"Hử?"

Thời Ý nói: "Núi Chu Hổ và bãi biển Đảo Xanh cách trường chúng ta rất xa, khoảng cách giữa hai chỗ này cũng xa, cho nên việc khảo sát địa hình chắc là phải tốn cỡ một ngày, có tiện cho giờ giấc của cậu không?" Núi Chu Hổ và bãi biển Đảo Xanh là hai nơi mà bọn họ chọn.

"Bên mình không thành vấn đề." Cô đã báo trước với Trần Hi Trúc về việc để trống ngày hôm đó.

"Vậy bây giờ có hai cách để di chuyển. Một cái là chúng ta đón xe buýt từ trường học, mình đã tra tuyến đường rồi, dọc đường phải đổi trạm, từ trường đến núi Chu Hổ tốn tầm một tiếng, từ núi Chu Hổ đến bãi biển Đảo Xanh là nửa tiếng, từ bãi biển Đảo Xanh quay trở lại trường học cũng gần một tiếng. Cậu có bị say xe không?"

Phó Tư Điềm hơi giật mình, lí nhí: "Mình cũng ổn, không sao."

Trong lòng Thời Ý sáng tỏ. Vì thế cô ấy nói tiếp cách thứ hai: "Mình lái xe cũng được, nếu như vậy thì thời gian đi đường sẽ rút ngắn hơn nhiều, thoải mái hơn. Nhưng mà điều kiện tiên quyết là cậu phải yên tâm với kỹ năng lái xe của mình."

Lần này Phó Tư Điềm hết hồn còn rõ hơn, hỏi: "Cậu có bằng lái?"

Thời Ý nói: "Ừ, vừa lấy được ba tháng."

Phó Tư Điềm không trả lời. Trong lòng cô một phần cảm thấy Thời Ý thật là lợi hại, một phần lại thấy cảm giác khoảng cách vừa mới biến mất một chút ban nãy dường như chỉ là ảo giác, khoảng cách của cô và Thời Ý lại trở nên xa xôi rồi.

Thời Ý cho rằng cô sợ, thỏa hiệp: "Vầy đi, mình tìm tài xế chở hai đứa, cậu thấy được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!