Cô muốn đến bên cạnh cô ấy, muốn gặp cô ấy.
Rạng sáng 12 giờ 10, khu phố mua sắm vào ban ngày tấp nập người qua kẻ lại đã tiến vào trạng thái ngủ say, cả con đường vắng vẻ, im ắng, vài tiếng còi xe ô tô từ xa vọng đến thoạt nhiên chói tai vô cùng.
Phố đi bộ chỉ còn hai ba quán ăn khuya chưa đóng cửa. Một cậu trai cao gầy bước ra từ quán trà sữa CC vẫn đang sáng đèn, cầm bọc rác trên tay đi về phía thùng rác nằm giữa phố đi bộ. Trong quán trà sữa có hai cô gái tuổi tác khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi, một người sáng sủa tươi tắn, người còn lại thanh tú xinh đẹp, đang cúi đầu chăm chỉ lau chùi bồn rửa và quầy trà sữa.
Đợi đến khi Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc thu dọn gọn gàng tất cả, Dương Vũ vứt rác xong đã quay trở lại. Hai cô bèn cởi tạp dề, rửa tay rồi đứng chờ ngoài cửa quán.
Dương Vũ là người giữ chìa khóa, cậu rửa sạch tay, tắt đèn sau đó bấm cửa cuốn.
Phó Tư Điềm khẽ nhắc nhở: "Dương Vũ, anh chưa khóa cửa kính."
Dương Vũ "Úi" một tiếng, đùa: "Anh quên mất tiêu, không sao, camera tắt hết rồi, bà chủ không biết tụi mình không đóng cửa đâu." Cậu ta vốn không thích khóa cửa kính kia cho lắm, không biết bà dì của cậu tìm đâu ra được cái ổ khóa cổ lỗ sĩ đó, rỉ sét không thể chịu nổi, chạm vào một cái thì ban nãy rửa tay coi như công cốc.
Trần Hi Trúc vừa nhìn biết ngay cậu ta không muốn làm. Bà chủ là dì của cậu ta, đương nhiên cậu ta không bị sao rồi, dù sao người bị mắng cũng đâu phải cậu ta. Cô vừa định cằn nhằn thì Phó Tư Điềm bỗng đi lên cầm lấy ổ khóa, quay người lại điềm đạm nói: "Để em làm cho, đưa chìa khóa cho em đi."
Cô đứng dưới đèn đường, làn da trắng sáng như tuyết được ánh đèn đường mờ nhạt chiếu rọi, gương mặt tựa tranh vẽ.
Dương Vũ bồi hồi, Phó Tư Điềm thật đẹp quá. Không phải kiểu xinh đẹp rực rỡ chói mắt, chính là kiểu thanh tuần dịu dàng không nói toạc ra nhưng chỉ cần nhìn một lần đã khiến người ta nảy sinh mong muốn bảo vệ. Yết hầu cậu trượt xuống một chút, nhất thời say mê.
Trần Hi Trúc tức giận nhắc nhở cậu ta: "Kìa anh trai ơi, anh đực ra làm gì đó?"
Dương Vũ trong nháy mắt hoàn hồn, cổ họng hơi thắt chặt. Cậu đứng bên cạnh Phó Tư Điềm, lấy lại ổ khóa trong tay Phó Tư Điềm, không chút đứng đắn nói: "Aiz, để anh để anh, loại chuyện dơ bẩn này sao có thể để cho một cô gái đáng yêu phải động tay chứ."
Trần Hi Trúc cười giễu, mặc kệ cậu ta, đưa khăn ướt cho Phó Tư Điềm: "Tụi mình về thôi."
Phó Tư Điềm cảm ơn, khách khí nói với Dương Vũ đang đứng chờ cửa cuốn khép xuống hoàn toàn: "Tụi em về trước nha, anh về cẩn thận."
Dương Vũ nhếch miệng cười nói: "Câu này phải là anh nói với mấy cô gái các em mới đúng." Cậu lắc lắc chìa khóa xe trong tay, "Thật đó, muộn quá rồi, hai em còn xinh đẹp như vậy, rất không an toàn. Lần sau làm ca tối đừng đi xe, anh chở hai đứa."
Trần Hi Trúc "Xì" một tiếng, kéo tay Phó Tư Điềm đi, ném lại một câu: "Có mà đi với anh mới không an toàn."
Dương Vũ ở sau lưng oan ức biện bạch: "Ây cha, coi em đó, em xem anh thành loại người gì vậy hả."
Bên má Phó Tư Điềm gợn lên lúm đồng tiền.
Trần Hi Trúc thấy thế liền trêu: "Sao sao, muốn anh ta đưa cậu về hả?"
Phó Tư Điềm tốt tính xin tha: "Hi Trúc, đừng trêu mình nữa mà." Thanh âm nhẹ nhàng, bầu bạn cùng gió đêm nhẹ phớt qua lỗ tai Trần Hi Trúc.
"Mình thấy anh ta để ý cậu đó, tiểu mỹ nữ Phó."
Bước vài bước đã đến nơi đỗ xe đạp, Phó Tư Điềm thấy cô bạn vẫn còn tiếp tục, đành phải vừa mở khóa vừa bất đắc dĩ đáp trả: "Mình thì thấy anh ấy để ý cậu đó, đại mỹ nữ Trần."
Trần Hi Trúc phản bác, hai người cười nói, đạp xe song song về nhà.
Đường đi cũng không quá xa, tầm hai mươi phút là về tới, Trần Hi Trúc và Phó Tư Điềm có thể đi cùng nhau hơn phân nửa chặng đường. Qua thêm hai con đường nữa là phải tách ra, Trần Hi Trúc bỗng nhiên bùi ngùi: "Ngày mai là ngày quyết định sống chết rồi."
Ngày 24 tháng 6, ngày công bố kết quả thi đại học. Đối với gia cảnh của cô cùng Phó Tư Điềm mà nói, nếu nói thi đại học là ngày duy nhất trong đời mà cả hai có thể dựa vào chính mình để thay đổi số phận cũng không ngoa chút nào.
"Đừng lo, tối nay ngủ cho ngon, ngày mai mình chờ tin tốt của cậu." Phó Tư Điềm liếc mắt nhìn cô ấy, cong mắt cười.
Trần Hi Trúc nhìn thấy ánh mắt ung dung của cô, tâm tình không biết vì sao cũng thả lỏng ra. Cô ấy có chút mất mặt mà than thở: "Trông cậu chẳng có tí gì là lo lắng cả."
Không đợi Phó Tư Điềm trả lời, cô ấy lại tiếp tục tự mình cảm thán: "Cũng phải thôi, cậu thì có gì mà phải lo lắng chứ."
Cô ấy và Phó Tư Điềm không phải học cùng trường trung học, cả hai quen biết nhau khi làm thêm trong nhà sách. Sau đó nhờ thường xuyên kết bạn làm thêm, cứ như vậy mà trở thành bạn bè.
Phó Tư Điềm không kể cho cô ấy nghe quá nhiều về gia cảnh của mình, nhưng dựa vào việc thành tích thi cấp ba của cô đứng thứ nhì toàn huyện, cuối cùng lại vì học bổng mà chịu thiệt học ở một trường trung học tư nhân bình thường, Trần Hi Trúc đoán hoàn cảnh nhà cô còn khó khăn hơn cả nhà cô ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!