Dưới lầu gió đang cuồng loạn gào thét, bầu trời bất chợt tối sầm, một tia chớp giật ngang trời khiến hai người vừa bước xuống giật mình hoảng hốt.
Sắp mưa lớn rồi.
Trình Gia Gia vỗ ngực, mở cửa xe: "Mau lên xe đi, cứ đến công ty cậu trước đã, đợi mưa tạnh rồi tớ về sau."
Cô sợ nhất là lái xe khi trời sấm chớp, thỉnh thoảng chỉ một tiếng sấm cũng đủ làm tay cầm vô lăng run lên. Có lần cô suýt gặp tai nạn, đến giờ vẫn còn ám ảnh, nếu trời mưa mà có thể không lái xe thì cô nhất quyết không muốn lái.
Tưởng Nam Thư biết Trình Gia Gia sợ tiếng sấm khi lái xe, liền ngồi vào ghế phụ lái, quay sang nói: "Vậy cũng tốt, lát nữa để Lý Ý đưa cậu về."
Trình Gia Gia nghĩ xong thấy cũng hợp lý, cười cười rồi khởi động xe rời đi.
Những cơn mưa mùa hè luôn đến bất ngờ, xe còn chưa kịp vào gara thì mưa đã trút xuống. Hai người đi thang máy lên lầu, khi thang máy dừng ở tầng một, một người phụ nữ trung niên bước vào. Bà có vóc dáng cao ráo, da dẻ nhìn có vẻ đã được chăm sóc rất kỹ lưỡng, đường nét trên gương mặt sắc sảo và đoan trang, trên tay cầm một chiếc ô dài, đầu ô vẫn còn nhỏ nước.
Tưởng Nam Thư ngước lên, ánh mắt chạm phải khuôn mặt người phụ nữ, tim chợt lỡ nhịp, cả người bất giác căng thẳng. Bởi vì… người phụ nữ trước mặt cho cô một cảm giác vô cùng quen thuộc. Bạn trai của cô trông rất giống mẹ, thậm chí khí chất cũng có vài phần tương đồng.
Người phụ nữ trung niên cũng hơi sững sờ khi nhìn thấy cô, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó nghiêng đầu nhìn lướt qua bảng nút bấm thang máy rồi quay người đứng yên.
Tưởng Nam Thư chột dạ, tim như muốn nhảy lên tận cổ họng, chăm chú nhìn bóng lưng bà, do dự không biết có nên chào hỏi hay không. Diệp Thiến từng xem ảnh của cô, hẳn là có thể nhận ra, nhưng bà không hề có phản ứng gì đặc biệt.
Có lẽ… cô nhận nhầm người?
Cô cúi đầu, nhanh chóng nhắn tin cho Tống Dã.
Thư: [Hình như em đang đi chung thang máy với mẹ anh.]
Thư: [Là bà ấy phải không? Bà có nói với anh là sẽ ghé công ty không?]
Thật ra Diệp Thiến đi cùng mấy người bạn ở đơn vị đến ngôi chùa gần đó thắp hương, xong việc nghĩ công ty con trai cách đây cũng không xa, liền ghé qua xem thử. Trước khi lên lầu, bà mới gọi điện cho Tống Dã.
Tống Dã vừa cúp máy, bước ra khỏi văn phòng đi về phía cửa thang máy, vừa đến nơi thì nhận được tin nhắn của Tưởng Nam Thư. Anh hơi nhướng mày, không ngờ hai người lại tình cờ gặp nhau.
Tống Dã: [Là mẹ anh.]
Ngay lúc đó..
"Đinh!"
Cửa thang máy mở ra.
Tưởng Nam Thư vừa đọc tin nhắn xong, ngẩng đầu liền thấy Tống Dã đang đứng bên ngoài.
Anh trao cho cô ánh mắt trấn an, sau đó mới nhìn sang Diệp Thiến: "Mẹ."
Một tiếng "mẹ" này khiến Trình Gia Gia, người vừa cúi đầu nhắn tin, cũng phải giật mình ngẩng lên. Khi nãy lúc Diệp Thiến bước vào thang máy, cô cũng chỉ liếc nhìn thoáng qua, không để ý nhiều. Bây giờ nghe Tống Dã gọi, cô mới ngơ ngác quay sang nhìn Tưởng Nam Thư.
Diệp Thiến bước ra khỏi thang máy, đứng trước mặt Tống Dã, quay lại mỉm cười nhìn Tưởng Nam Thư. Tưởng Nam Thư căng thẳng bước ra, được Tống Dã nắm lấy tay kéo đứng bên cạnh anh.
Tống Dã nói: "Đây là Nam Thư, bạn gái con."
Tưởng Nam Thư ngoan ngoãn chào: "Con chào dì ạ."
Diệp Thiến luôn giữ nụ cười trên môi, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: "Nam Thư, dì từng xem ảnh của con, vừa nãy nhìn thấy là nhận ra ngay, ngoài đời còn xinh hơn trong ảnh nhiều."
Bà nhẹ nhàng nói tiếp: "Có điều vẫn nên để thằng nhóc này chính thức giới thiệu thì tốt hơn, nên dì không chào con trước."
Tưởng Nam Thư cười cười, rồi giới thiệu: "Đây là bạn thân của con, Gia Gia."
"Là chị à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!