Rời khỏi văn phòng, việc đầu tiên Trần Đường làm là mở nguyên tác ra lướt lại.
Trong nguyên tác, sau khi Bạch Điềm Điềm bị Tần Thời Uyên bao nuôi thành "thế thân", liền lập tức bị người nhà họ Tần vây đánh hội đồng, người mở màn chính là mẹ Tần, Bùi Lan.
Bà thím này đến cả con trai ruột còn chê lên chê xuống, thì làm gì có chuyện chấp nhận được Bạch Điềm Điềm?
Lần đầu tiên gặp mặt, Bạch Điềm Điềm bị Bùi Lan dẫn theo cả hội chị em thân thiết đến chửi cho lên bờ xuống ruộng, tinh thần suy sụp, để lại bóng ma tâm lý rất nặng.
Đinh đoong.
Hệ thống 001:[Nhiệm vụ mới: Giúp nữ chính Bạch Điềm Điềm vượt qua cửa ải khó khăn, bảo vệ sức khỏe tinh thần và thể chất của cô ấy.]
Trần Đường ngạc nhiên: "Ủa, không phải công việc của tao là đi theo nguyên tác, hỗ trợ tiến trình cốt truyện hả? Giờ tới tâm lý nữ chính cũng phải lo nữa?"
[Chỉ khi nữ chính giữ được sức khỏe thể chất và tinh thần, diễn tiến cốt truyện mới đảm bảo diễn ra suôn sẻ.]
"Nhưng trong nguyên tác viết rõ ràng là..."
[Có thưởng.]
Trần Đường: ...
Cái cách dụ dỗ này đúng là khiến người ta khó lòng từ chối.
Dù sao cô cũng đã nhận lời Tần Thời Uyên đưa Bạch Điềm Điềm tới đó, coi như một công đôi việc, không lỗ vốn.
Hôm sau, Trần Đường trơ trẽn trốn làm nửa buổi sáng, đến chiều thì hẹn gặp Bạch Điềm Điềm dưới khách sạn Thánh Hào.
Bạch Điềm Điềm vừa nghe nói mẹ Tần muốn gặp mình, căng thẳng tới mức cả đêm không ngủ.
Trần Đường cứ tưởng cô ấy lo lắng vì sợ bị làm khó, đang định lên tiếng an ủi, thì nghe Bạch Điềm Điềm đầy lo âu hỏi: "Cô nói xem... lát nữa nếu dì Bùi rút ra một tấm chi phiếu vả thẳng vô mặt tôi, thì tôi nên viết con số bao nhiêu mới hợp lý?"
Trần Đường suýt nữa vấp chân té ngửa.
"Cả đêm không ngủ là vì nghĩ mấy cái này á?!"
"Hả? Thì chẳng phải mấy tình tiết trong truyện thường viết vậy sao? Mẹ của nam chính sẽ tới đuổi tôi đi, nhưng sẽ để lại một tấm chi phiếu đúng không? Chứ nói mồm mà đòi tôi đi, chẳng đưa đồng nào, thế thì vô lý quá còn gì?"
Đôi mắt cô ấy lấp lánh sáng rực, không hề có một chút lưu luyến tình yêu nào, chỉ toàn là khao khát tiền bạc.
Tạch.
Cô nữ chính "hoa trắng nhỏ" này còn túng thiếu hơn cả tôi nữa hả?
Trần Đường lắc đầu ngao ngán. Lo Bạch Điềm Điềm mà lên lầu rồi bị tiền làm mờ mắt rồi ôm tiền bỏ chạy thật thì cả tuyến cốt truyện sẽ tan nát, liền vội dặn: "Đừng có vội, câu cá thì phải thả câu dài. Nếu bọn họ chưa nói gì, cô nhất định không được manh động đấy."
Bạch Điềm Điềm gật đầu ngoan ngoãn đồng ý.
Hai người đang định bước vào khách sạn, thì bỗng nhiên có một chiếc xe sang phóng đến như bay, phanh gấp lại bên lề đường, dừng một cách cực kỳ chuẩn xác.
Cửa xe bật mở, mẹ Tần – Bùi Lan bước xuống.
Bà ta xách túi, mặt đầy ngạo mạn, dùng ánh mắt tiêu chuẩn "nhìn người từ góc 45 độ chéo xuống" quét một vòng xung quanh. Vừa thấy Trần Đường, gương mặt bà ta vô thức khựng lại một chút, sau đó mới chuyển ánh mắt sang Bạch Điềm Điềm.
"Hừ, cô cũng gan to thật, dám đến đây!"
Bạch Điềm Điềm đã xem ảnh người nhà họ Tần từ trước, lập tức nhận ra bà ta.
"Chào dì Bùi, cháu là Bạch Điềm Điềm ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!