Chương 7: Chật vật lắm à? Tức giận rồi sao?

Thực ra lúc mẹ Tần vừa đến tầng trệt, lễ tân đã gọi báo từ sớm, ban nãy anh ta cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, thế nên mới chui tọt ra sau tủ mà trốn.

Khác hẳn với dáng vẻ chật vật khi nãy, lúc này anh ta lại ra vẻ bình tĩnh đến lạ thường.

"Cho bà ấy vào đi."

Dứt lời, Trần Đường lập tức để ý thấy anh ta khẽ hít sâu một hơi, như thể đang chuẩn bị ra chiến trường.

Trần Đường nói: "Mẹ ngài vừa đi rồi."

Tần Thời Uyên sững người, cả người như ngừng hoạt động, kinh ngạc quay lại nhìn cô: "Đi rồi?"

"Vâng. Ban nãy bà ấy nhất quyết đòi xông vào, tôi nhớ lời dặn của ngài là không được phép cho ai làm phiền khi chưa có sự đồng ý, cho nên để ngăn bà ấy lại, tôi buộc phải dùng một số biện pháp đặc biệt, có thể hơi cực đoan một chút."

"Cực đoan là tốt!"

Tần Thời Uyên phấn khích như bắt được vàng, bước chân còn rón rén đi ra cửa, hé mở xem xét tình hình bên ngoài, xác nhận không có ai mới thở phào một hơi.

"Thư ký Trần, cô làm rất tốt, tôi rất tự hào về cô."

Trần Đường: Anh đừng chỉ tự hào suông, đưa tiền đây.

Có lẽ ánh mắt cô quá mãnh liệt, Tần Thời Uyên chủ động mở miệng: "Muốn thưởng gì, cứ nói."

"Tôi muốn nghỉ phép."

"Không được."

"Vậy tôi muốn tiền thưởng."

Tần Thời Uyên im lặng vài giây, rồi nói: "Chúng ta quay lại bàn về yêu cầu trước đó đi."

Đồ ki bo.

Trần Đường nhớ lại đám nhân viên ban nãy vừa nghe nhắc tới tiền là chạy biến, chẳng lẽ đây là văn hoá doanh nghiệp?

Cô cố tình thở dài một hơi: "Chỉ là tôi thấy hơi khó xử thôi... Ban nãy mãi lo đối phó với mẹ ngài, nên vẫn chưa làm xong báo cáo..."

Mười phút trôi qua từ đời nào rồi.

Tâm trạng Tần Thời Uyên đang tốt, hào phóng vung tay: "Không sao, báo cáo khỏi làm cũng được!"

"Vâng, Tổng giám đốc."

Trần Đường gật đầu, cười toe toét như con mèo vừa cướp được cá.

Tần Thời Uyên: "Cô làm rất tốt. Lần sau nếu người nhà tôi còn đến, cô cứ bất chấp tất cả, chặn hết ở ngoài cho tôi. Tôi không muốn thấy họ."

Trần Đường âm thầm xoay xoay cổ tay, với một câu "bật đèn xanh" như kia, sau này cô có thể toàn quyền bung xõa rồi. Nghĩ lại, hôm nay vẫn còn hơi giữ kẽ.

Vừa ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Trần Đường liền thắc mắc:

"Không phải chứ, Tần Thời Uyên sợ mẹ mình dữ vậy à?"

Cái dáng anh ta trốn sau tủ ban nãy, rõ ràng là vì sợ mẹ tới mới trốn chui trốn nhủi như thế.

Trong nguyên tác mô tả, mỗi lần đối mặt với sự áp chế từ mẹ, Tần Thời Uyên đều lạnh lùng phản kích, quyết đoán chiếm thế chủ động, tuyệt đối không phải cái dáng vẻ lúc nãy.

"Bộ cái bản tiểu thuyết nguyên tác mấy người đưa cho tao là bản lậu hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!