Chương 51: Ngoại truyện 1: Hiện thực

Lúc mở mắt ra lần nữa, Trần Đường bị lạnh đến mức tỉnh dậy.

Ngay giây phút thức giấc, cô vẫn còn hơi mơ màng. Dù đang là mùa đông nhưng nhà họ Thẩm vẫn luôn bật điều hòa suốt ngày đêm, mấy hôm trước ngủ còn thấy nóng, sao hôm nay lại lạnh thế này?

Cô nhắm mắt lại, với tay kéo chăn, nhưng chỉ chạm vào được một lớp chăn mỏng và vài tấm bìa cứng. Phải đến lúc đó, cô mới dần tỉnh táo, đầu óc lập tức sáng bừng.

Mở mắt ra, đập vào mắt là khung cảnh thành phố rực rỡ xa hoa nơi xa, ánh đèn lấp lánh như một thế giới tương lai bước ra từ phim ảnh.

Mà nơi cô nằm lại là một khu ổ chuột lạnh lẽo, xung quanh, ngoài Trần Đường ra, còn có rất nhiều người vô gia cư đang co ro tìm chỗ sưởi ấm trong đêm.

Trời tuy là sáng mùa hè, nhưng sớm tinh mơ vẫn khá lạnh. Cái chăn mỏng quấn người chẳng biết bị hất ra từ lúc nào, giờ gió lạnh len lỏi khắp cơ thể, thổi thẳng vào tận xương tủy.

Cô cúi đầu nhìn xuống người mình, quần áo rách nát, loang lổ bùn đất, lòng bàn tay đầy những vết xước do lượm ve chai, trên bắp chân còn có những vết phồng rộp do khí độc ăn mòn... Tất cả vẫn còn nguyên.

Cô đã trở về.

Thật sự trở về rồi.

Trần Đường vội vàng bật dậy, quấn chăn quanh người, rồi quay sang hỏi người bạn bên cạnh: "Tiểu Khả, bây giờ là ngày mấy rồi?"

Tiểu Khả là bạn cô từ trại trẻ mồ côi. Lúc rời trại, cả hai đều ôm mộng lớn, từng thề sẽ gây dựng được sự nghiệp để báo đáp mái nhà xưa. Nhưng cuối cùng lại giống nhau, trôi dạt nơi đầu đường xó chợ.

Tiểu Khả mở mắt ngái ngủ, ngáp một cái rõ to: "Ngày mấy hả? Cậu ngủ liền hai ngày rồi đấy. Nếu không tỉnh, tớ tính đưa cậu vào bệnh viện luôn đó. Cậu không sao chứ? Có chỗ nào thấy không khỏe không?"

Hai ngày?

Trần Đường giật mình.

Cô ở thế giới kia đã hơn nửa năm, vậy mà nơi đây mới chỉ trôi qua hai ngày?

Khoảng thời gian ấy, chẳng lẽ thật sự chỉ là một giấc mơ?

Trần Đường đưa tay xoa lòng bàn tay đầy vết thương, cảm giác vừa mơ hồ lại vừa hụt hẫng.

ẦM ẦM.

Một chiếc xe rác chở hàng chớp đèn inh ỏi lao thẳng đến, những người ngủ quanh đó lập tức choàng tỉnh, vội vã xách đồ nghề, hò hét chạy theo như ong vỡ tổ.

Trần Đường vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo, không vội đuổi theo như thường lệ.

Tiểu Khả vừa chạy vừa ngoái lại gọi: "Xe rác tới rồi! Trần Đường! Rác nhà giàu đấy! Mau lên nào!"

"Cậu đi trước đi, tớ có việc phải làm!"

Trần Đường dứt khoát đáp, rồi không quay đầu lại, rảo bước rời đi, chạy thẳng đến trước cửa một ngân hàng.

Dù đã sống cảnh đầu đường xó chợ nhiều năm, nhưng cô vẫn có một chiếc thẻ ngân hàng dùng để cất giữ số tiền ít ỏi gom được nhờ nhặt phế liệu.

Lần cuối cô kiểm tra, hình như trong đó còn đúng 325 đồng.

Ngẩng đầu nhìn tòa nhà sáng choang trước mắt, Trần Đường khẽ nhíu mày. Nơi này với những người như cô luôn là vùng cấm. Thế giới này phân tầng rõ rệt, người như cô bị từ chối ở rất nhiều nơi chỉ vì nghèo.

Nhưng lần này, cô muốn thử.

Chỉ cần nhìn vào số dư trong thẻ là có thể xác nhận được tất cả những gì đã trải qua có phải chỉ là một giấc mơ hay không.

Dù hy vọng mong manh như sợi tơ mỏng, cô vẫn không nhịn được mà muốn thử một lần.

Trần Đường cúi người, tránh ánh mắt của bảo vệ, nhanh chóng lách vào khu vực tự phục vụ, rồi nhét thẻ vào máy với tốc độ nhanh nhất, nhấn nút kiểm tra tài khoản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!