hác gì trước đây đâu, đừng để cảm lạnh.]
"Gì mà lắm lời thế? Hỏi han ân cần chẳng bằng..." Cô nhướng mày cười: "Chẳng bằng đắp chăn cho tao đi, như thế tao mới không bị cảm."
[Tôi đắp rồi, còn đóng cả cửa sổ lại nữa, nói đúng ra thì không thể cảm được.]
Nghe vậy, Trần Đường lập tức nhướng cao mày, chất vấn: "Thì ra người đắp chăn cho tao tối qua là mày thật? Vậy người đóng cửa sổ cũng là mày? Sổ ghi chép kia cũng là mày viết à?"
Lời vừa dứt, màn hình máy tính ở một không gian khác đột nhiên xuất hiện một loạt ký tự rối loạn.
Người ngồi trước màn hình lập tức đỏ mặt, dường như hơi ngại ngùng, cầm cốc nước trên bàn lên uống liên tục mấy ngụm, rồi mới tiếp tục gõ bàn phím.
Trần Đường chờ vài giây, thấy hệ thống vẫn im lặng, liền tiếp lời: "Tao thấy dạo này mày càng lúc càng chu đáo đấy nhé. Trước kia thì tuyệt đối không chịu giúp tao làm mấy chuyện này đâu."
Cuối cùng, hệ thống cũng lên tiếng: [Cô là ký chủ của tôi, phục vụ cô là chức trách của tôi.]
Trần Đường gật đầu tán thành, cười tươi như hoa. "Tiểu Nhất à, mày đúng là thiên thần của tao!"
Trên màn hình máy tính ở thế giới kia lại hiện lên một đống ký tự loạn xạ, mất một lúc lâu mới khôi phục lại bình thường.
Tần Hạ cúi thấp đầu, dán gò má nóng hổi lên mặt bàn lạnh toát để hạ nhiệt. Đợi đến khi ngẩng lên, ánh mắt vô tình quét sang bộ máy tính bên cạnh đang hiển thị số liệu, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
[Trần Đường, bên chỗ Bạch Điềm Điềm xảy ra chuyện rồi.]
Nghe thấy vậy, lòng Trần Đường lập tức trầm xuống, phản xạ đầu tiên chính là nghĩ đến vụ bắt cóc từng được nhắc đến trong tự truyện.
"Chẳng lẽ bị bắt cóc thật rồi?"
Hệ thống im lặng một lát, rồi đáp:[Cũng có thể coi là bị bắt cóc, mà cũng có thể nói là chưa. Tình huống bây giờ hơi phức tạp...]
Còn chưa nói xong, điện thoại của Trần Đường đã rung lên, là Bạch Điềm Điềm gọi tới.
Cô lập tức nghe máy, trong đầu đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ nghe thấy tiếng cầu cứu hoảng loạn.
Và thực tế quả thật là cầu cứu.
"Cứu mạng! Tôi vừa bắt được một tên xấu, giờ đang ở đồn cảnh sát, cô tới nhanh đi!"
Trần Đường như bị lag não mấy giây.
Cô có nghe nhầm không đấy?
Những từ mà Bạch Điềm Điềm vừa nói có phải bị sắp xếp lộn xộn không? Có phải nói ngược rồi không?
"Cô đợi đấy, tôi qua liền."
Nửa tiếng sau, Trần Đường đến đồn cảnh sát. Trước mắt cô là một khung cảnh khiến đầu óc rối bời, Bạch Điềm Điềm nước mắt lưng tròng đang xoa bụng cho Tần Thời Uyên, còn bên cạnh là một gã đàn ông trung niên người nước ngoài bầm tím mặt mày, nằm sõng soài dưới đất.
"Cuối cùng là ai đánh ai vậy trời?"
Cảnh sát chỉ từng người rồi giải thích: "Dựa theo lời nhân chứng tại hiện trường, cô gái này vừa khóc vừa đánh người đàn ông này ra nông nỗi này."
Bạch Điềm Điềm lau nước mắt, đáng thương phân trần: "Tôi nói rồi mà, là hắn định tấn công tụi tôi trước, tôi chỉ là tự vệ thôi."
Cảnh sát lại gật đầu: "Chúng tôi đã kiểm tra camera trong công viên lúc đó và tìm thấy thuốc mê trên người nghi phạm."
Vừa nói vừa mở đoạn video trích xuất từ camera công viên.
Trong video, Bạch Điềm Điềm đè gã đàn ông to như trâu mộng kia xuống đất, hết đấm trái lại đấm phải, cú nào cũng nện trúng, cú nào cũng rát mặt. Cú cuối cùng khiến hắn ôm đầu bỏ chạy như chuột.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!