Trần Đường gật đầu: "Cô cứ nói."
Bạch Điềm Điềm: "Anh ta chịu chi bao nhiêu vậy?"
Ánh mắt cô ấy toàn là khát vọng được ăn no, không lẫn chút cảm xúc nào khác.
Trần Đường khẽ thở dài, thấu hiểu nỗi khao khát tiền bạc của cô ấy, cũng may bản thân đã lo trước, giúp cô ấy thương lượng xong hết mức có thể.
"Ban đầu Tần tổng muốn đưa mười vạn một tháng, tôi giúp cô xin lên thành năm mươi vạn."
"Năm mươi vạn?!"
Vừa nghe đến mười vạn, Bạch Điềm Điềm đã vui như trẩy hội. Mà khi nghe tới năm mươi vạn, hai mắt cô ấy lập tức mở to hết cỡ, nhìn Trần Đường cứ như đang nhìn thần tài giáng thế.
Mà đó mới chỉ là khúc dạo đầu. Mỗi câu sau đó Trần Đường nói ra, đều khiến Bạch Điềm Điềm vừa kích động vừa sửng sốt: "Hơn nữa cô cứ yên tâm, trong thời gian được bao nuôi, nếu không có sự đồng ý của cô, Tần Thời Uyên sẽ không được chạm vào người cô."
"Tôi còn giúp cô treo danh nghĩa công việc tại công ty, được hưởng đủ năm loại bảo hiểm và một khoản nhà ở, tính luôn là kinh nghiệm làm việc tại MQ, sau này tiện đường xin việc hơn."
"Bảo hiểm xã hội và quỹ nhà ở đều được đóng ở mức cao nhất."
"Mỗi tháng còn được thanh toán tiền ăn ở, không cần chấm công."
"Đây là hợp đồng, cô xem thử có gì cần bổ sung không."
Bạch Điềm Điềm kích động đến mức không nói nên lời, nhận lấy bản hợp đồng mà Trần Đường đưa qua, suýt nữa thì quỳ xuống lạy cô luôn.
"Chị em ơi! Tôi cứ tưởng Tần Thời Uyên là cứu tinh của mình, ai ngờ chị cô chính là cứu tinh thật sự!!"
Thực ra, khi vừa nghe đến chuyện bị bao nuôi, cô ấy cũng từng do dự, giằng co giữa đạo đức và hiện thực. Nhưng giờ nhìn vào hợp đồng này... ơ, chứ chẳng phải giống hệt đi làm công ăn lương còn gì?
Trong nguyên tác, đúng là Tần Thời Uyên đã giúp Bạch Điềm Điềm giải quyết tình thế ngặt nghèo, nên cô ấy luôn coi anh ta là đại ân nhân, hết lòng nghe lời.
Còn bây giờ, ân nhân đổi thành Trần Đường rồi.
"Cô tốt với tôi quá trời luôn á..."
Bạch Điềm Điềm khoác tay Trần Đường, dù bị đói mấy ngày nay nên sắc mặt hơi tiều tụy, nhưng vẫn xinh như hoa trong sương sớm, như trái đào mọng nước, đúng chuẩn nữ chính.
Giờ thì đang làm nũng với Trần Đường bằng giọng ngọt xớt, hỏi ai mà không siêu lòng cho được?
Một cô gái thế này mà ở với Tần Thời Uyên, chẳng khác nào dê vào miệng cọp?
"Tôi có thể không đưa cô ấy đi gặp Tần Thời Uyên được không?" Trần Đường hỏi trong đầu.
[Không được, đây là yêu cầu của cốt truyện, tiếp theo nữ chính nhất định phải sống chung với nam chính để phát triển tình cảm.] Hệ thống 001 trả lời.
Phát triển cái quỷ gì chứ?
Rõ ràng là đưa người ta qua cho nam chính ngược.
Nhìn gương mặt ngây thơ trước mắt, Trần Đường lóe lên một ý nghĩ, quyết định dạy dỗ trước một chút.
"Cô Bạch, cô nghe câu này bao giờ chưa?"
"Câu gì vậy?"
"Phụ nữ có thể chống nửa bầu trời."Biệt thự xa hoa của Tần Thời Uyên tọa lạc ngay trung tâm thành phố, quy mô hoành tráng tới mức khiến người ta phải há hốc mồm. Ngay từ khi bước vào đã thấy rõ cái sự xa hoa vô độ: vườn hoa, đài phun nước, tượng điêu khắc... từng chi tiết đều ngập mùi tiền, chẳng có tí hơi thở của chủ nghĩa xã hội nào cả.
Thứ suy đồi thế này, sao không ai đi tố giác nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!