Chương 49: Không được bắt nạt bạn trai của tôi

[Có câu này hay lắm: Muốn trói một người, thì phải trói bằng dạ dày của người ta. Mặc dù anh bị nhà họ Thẩm chặn ngoài cửa, nhưng đồ vẫn gửi vào được. Lúc ấy tôi sẽ đưa giúp cho.]

Nhìn tin nhắn mới mở ra của Trần Đường trên điện thoại, Tần Thời Uyên hơi cau mày.

Tối hôm qua kết thúc mọi chuyện, vốn dĩ anh ta định bám riết ở nhà họ Thẩm không buông, ai ngờ Trần Đường lại bày cho anh ta cái chiêu này.

Anh ta nhìn bó hoa hồng đỏ 9999 bông mới được người ta mang đến, trong lòng có chút do dự.

[Tặng hoa không được à?]

Trần Đường: [Giờ sến lắm rồi, giờ Bạch Điềm Điềm có tiền, chẳng lẽ còn thiếu bó hoa của anh chắc? Giữa mùa đông lạnh buốt, một bữa cơm được nấu bằng cả tấm lòng còn dễ chạm tới lòng người hơn. Hồi trước cô ấy nấu cơm cho anh, anh không cảm động à?]

Tần Thời Uyên: [Cô ấy chưa từng nấu cơm cho tôi, tụi tôi toàn gọi đồ ăn ngoài.]

Trần Đường: [Vậy thì đúng rồi, nếu anh chủ động nấu cho cô ấy, nhất định cô ấy sẽ rất cảm động. Đừng đứng đực ra nữa, bắt đầu đi, nhớ làm hai phần, tôi thử độc trước cho.]

Tần Thời Uyên: [Biết rồi.]

Anh ta đặt điện thoại xuống, cho người thu bó hoa lại, rồi đầy tự tin bước vào bếp. Nhưng vừa nhìn thấy nồi niêu xoong chảo, anh ta lập tức đơ người.

Anh ta cũng đâu biết nấu ăn... Hay là tìm ai đó dạy?

Trong trí nhớ, hình như Bùi Lan rất thích nấu nướng, cách vài hôm lại gửi đồ ăn tới công ty.

Dù trong lòng vẫn còn chút khúc mắc với ba mẹ, nhưng vì Bạch Điềm Điềm, anh ta đành phải nuốt cái tôi xuống, chủ động gọi điện cho Bùi Lan.

"... Mẹ, có chuyện này, con muốn nhờ mẹ giúp một tay."

Cùng lúc đó, Trần Đường nhắn xong cho Tần Thời Uyên thì ngồi trong phòng khách nhà họ Thẩm, đối diện là gương mặt căng thẳng của Bạch Điềm Điềm.

"Anh ấy thật sự sẽ làm theo lời cô à? Hồi trước sống cùng Tần Thời Uyên, tôi chưa từng thấy anh ấy vào bếp."

Trần Đường thản nhiên: "Không làm thì thôi, cô khỏi gặp, bye thì bye, người sau ngoan hơn."

"... Hả? Như vậy có quá tàn nhẫn không?"

Bạch Điềm Điềm hơi do dự.

Trước kia cô ấy chọn chia tay, thật ra là muốn bắt đầu lại từ đầu với Tần Thời Uyên. Nếu Trần Đường không cản, có khi vừa thi xong cô ấy đã chạy đi tìm anh ta rồi.

"Thứ gì càng khó có được thì càng đáng quý. Người khác coi trọng cô đến đâu, phụ thuộc vào việc cô có coi trọng chính mình hay không. Cô càng xem nhẹ bản thân, người ta càng không xem ra gì."

Bạch Điềm Điềm ngơ ngác gật đầu, "Vậy... khi nào thì tôi mới được gặp lại anh ấy?"

"Ít nhất phải chờ đến khi anh ta phá bỏ lối suy nghĩ cũ, nghiêm túc đối diện lại với mối quan hệ giữa hai người."

Tần Thời Uyên hành động rất nhanh, chiều hôm đó đã mang một hộp cơm siêu to tới, lén lút đến tìm Trần Đường, mong cô giúp đưa vào trong.

Trông anh ta hơi lôi thôi, tóc tai rối bời, khác hẳn dáng vẻ chỉn chu thường ngày. Trên áo còn dính vết dầu, tay có mấy vết đứt nho nhỏ.

"Là tôi tự tay làm. Phiền cô đưa cho Điềm Điềm."

Trần Đường nhìn lướt qua, chưa đụng vào đã hỏi: "Chỉ có một phần à?"

Rồi dứt khoát đóng sập cửa lại.

Bạch Điềm Điềm đứng cách đó không xa, lo lắng đến mức dậm chân tại chỗ.

"Sao cô không cho anh ấy vào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!