Trần Đường nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn trên điện thoại.
Phát rồ?
Tần Thời Uyên thì lúc nào từng bình thường chưa?
Mà lúc này đây, cô đang cùng nhà họ Thẩm đi xem nhà.
Nhà họ Thẩm chiều chuộng Bạch Điềm Điềm đến tận mây xanh. Quần áo trang sức đã tặng đủ cả, lẽ nào lại không có nhà?
Vì vậy, họ chọn ra một khung thời gian, dẫn Bạch Điềm Điềm đi xem một căn hộ cao cấp ngay trung tâm thành phố, kiểu nhà mà gom hết tiền cả đời của Trần Đường lại cũng chưa chắc mua nổi.
Cô vừa lật xem bản thiết kế vừa xuýt xoa, trong lòng không khỏi nghĩ chẳng biết bao giờ mới được ở nhà xịn thế này, thì thấy Bạch Điềm Điềm sau khi xem xong, gương mặt hiện rõ sự bối rối.
"Ba, mẹ... căn nhà này... Trần Đường có thể ở cùng con không ạ?"
Cô ấy có thể đi đến ngày hôm nay, từng bước đều nhờ có Trần Đường đồng hành, nếu không có cô, có lẽ cô ấy thật sự không đủ can đảm để về nhà họ Thẩm.
Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp nhìn nhau, rồi dịu dàng nói: "Con bé ngốc này, con nói gì vậy? Nhà này nhìn thì lớn, nhưng hai người ở thì vẫn hơi chật đấy."
Khóe miệng Trần Đường giật giật.
Bốn trăm mét vuông, mà bảo là hơi chật khi hai người ở?
Cuộc sống của người có tiền thật sự là một hệ quy chiếu khác.
Bạch Điềm Điềm nghe vậy thì mặt xị xuống ngay.
Chu Mộng Điệp mỉm cười, bổ sung thêm: "Nhưng nếu con thích căn này, vậy thì chúng ta mua thêm một căn ở cùng tầng, để Trần Đường ở cùng con. Biết hai đứa thân nhau, sao nỡ để hai đứa chia xa chứ?"
Bạch Điềm Điềm lập tức vui mừng, khoác lấy tay Trần Đường: "Quá tuyệt vời! Trần Đường, vậy sau này bọn mình lại được ở cùng nhau rồi!"
Trần Đường cũng ngơ ngác, không ngờ nhà họ Thẩm lại hào phóng đến thế. Đây là biệt thự trị giá chín chữ số đấy!
Nếu là trước kia, cô chắc chắn chẳng nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay. Nhưng giờ...
Cô khó khăn mở miệng: "Dì à, thôi ạ, món quà này... thực sự quá lớn rồi."
Nói xong câu này, Trần Đường đã cảm thấy trái tim đau như cắt.
Cô thật sự là muốn mà không dám nhận.
Hiện tại cốt truyện đã gần về cuối, cô bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này. Ngay cả khi cầm nhà trong tay, thời gian quá ngắn, cô cũng không cách nào biến nó thành tiền mang đi được. Nhận rồi cũng chẳng ích gì.
Chứ nếu mang đi được, thì ai lại chê tiền nhiều chứ?!
Sự từ chối của cô khiến Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp có phần kinh ngạc. Trước giờ nhìn biểu hiện của Trần Đường, rõ ràng là người yêu tiền như mạng.
Chu Mộng Điệp nhẹ nhàng nói: "Trần Đường, con giúp chúng ta tìm được Điềm Điềm, còn chăm sóc con bé suốt thời gian qua, căn nhà này là lời cảm ơn của chúng ta, con nhất định phải nhận."
Trần Đường cắn chặt răng. Câu "không nhận" vừa rồi đã rút cạn toàn bộ sức mạnh ý chí của cô, giờ trong lòng đã bắt đầu dao động.
Một trăm triệu đấy! Một trăm triệu cơ mà!
Cô khẽ hỏi trong lòng: "Tiểu Nhất, tao có thể ở lại đây thêm một thời gian nữa không?"
[Bao lâu?]
Trần Đường tính toán thời gian xây – bán – quy đổi tài sản, trả lời: "Một năm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!