Chương 46: Nhận lại

Lời của Chu Mộng Điệp vừa dứt, cánh cửa đang đóng im lìm bỗng nhiên bật mở.

Trần Đường mặc đồ ngủ đứng bên trong, rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy, nhưng đôi mắt lại vô cùng tỉnh táo.

"Các người đến nhanh thật đấy."

Theo như cô dự đoán, ít nhất cũng phải ba ngày nữa mới tới cơ mà.

Thẩm Hằng bị tốc độ mở cửa của cô làm cho giật mình, vội giải thích: "Nhà họ Thẩm có bệnh viện riêng, mấy tiếng là có kết quả rồi."

Thực ra kết quả giám định DNA của Bạch Điềm Điềm đã có từ nửa đêm hôm qua. Hai người vốn định liên hệ ngay trong đêm, nhưng lại cảm thấy nửa đêm gọi điện không tiện, đành ngồi chờ dưới nhà suốt cả đêm. Trời vừa hửng sáng đã lên gõ cửa tìm người.

Trong lúc chờ đợi, hai người họ cũng không rảnh rỗi, điều tra toàn bộ quá trình sống hơn hai mươi năm qua của Bạch Điềm Điềm, đọc mà xót đến phát khóc, hai người ôm nhau khóc trong xe không biết bao nhiêu lần.

Đặc biệt là khi biết Bạch Điềm Điềm từng vì tiền mà phải làm thế thân cho người khác, hai người làm cha mẹ này hận không thể đi g**t ch*t Tần Thời Uyên cho hả giận.

Trần Đường gật đầu, xem ra là cô đã đánh giá thấp tiềm lực của nhà họ Thẩm.

"Nói vậy là... hai người đã xác định Bạch Điềm Điềm chính là con gái ruột của mình rồi?"

"Đúng vậy." Chu Mộng Điệp gật đầu lia lịa, sốt sắng hỏi: "Chúng tôi sẽ chuyển một trăm triệu vào tài khoản của cô như đã hứa. Bây giờ cô có thể đưa chúng tôi đi gặp Điềm Điềm được chưa?"

Trần Đường ngáp một cái, nói: "Không cần tìm đâu, bây giờ các người có thể gặp cô ấy ngay rồi."

Nói xong liền nghiêng người tránh ra, nhường cửa cho họ bước vào.

Hai người còn đang thắc mắc, thì bên trong bỗng truyền ra giọng nói vừa mới ngủ dậy: "Trần Đường, ai vậy? Mới sáng sớm đã tới rồi."

Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp lập tức nín thở.

Chỉ thấy Bạch Điềm Điềm mặc đồ ngủ từ trong phòng bước ra.

Hôm qua cô ấy học bài tới khuya, bây giờ bị đánh thức, tóc tai rối bời, sắc mặt mệt mỏi, nhưng trong mắt Thẩm Hằng và Chu Mộng Điệp lại thấy vô cùng đáng yêu.

Đây là con gái họ!

Cốt nhục thân sinh, là đứa con mà họ đã tìm suốt hơn hai mươi năm nay!

"Điềm Điềm!"

Chu Mộng Điệp bật thốt lên, che miệng bật khóc, bước lên mấy bước định ôm lấy cô ấy, nhưng đến nửa đường lại ngập ngừng, tay cũng dừng giữa không trung, sợ dọa cô ấy sợ.

Thẩm Hằng dù cảm xúc kiềm chế hơn, nhưng vành mắt vẫn đỏ hoe.

"Con gái, cuối cùng ba mẹ cũng tìm được con rồi."

Bạch Điềm Điềm trước đó từng được Trần Đường cho xem ảnh cha mẹ ruột, giờ tận mắt nhìn thấy họ đứng trước mặt, cứ ngỡ mình còn đang mơ, còn véo mình một cái.

"Chào... hai người..." Cô ấy khẽ khàng nói.

Trần Đường đóng cửa lại, giải thích: "Tôi đã kể với cô ấy về hai người rồi. Tiếp theo chắc sẽ có nhiều chuyện để nói, tôi về phòng trước, nhường phòng khách lại cho ba người."

Nói rồi, cô để lại không gian riêng cho ba người họ.

Phòng khách lặng ngắt như tờ. Bạch Điềm Điềm không ngờ họ lại đến nhanh như vậy, nhất thời lúng túng đứng yên tại chỗ.

"À... hai người có muốn uống nước không? Để cháu rót..."

Chưa kịp quay đi, Chu Mộng Điệp đã kéo tay cô lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!