"Má ơi!"
Bùi Lan hét lên một tiếng, lao tới bóp huyệt nhân trung của Tần Thời Uyên, kéo anh ta từ Quỷ Môn Quan trở về.
"Tần Thời Uyên, chỉ là bị đá thôi mà! Cũng đâu phải lần đầu, có gì phải nghĩ quẩn thế chứ?"
Tần Thời Uyên vừa tỉnh lại, nghe xong câu đó, suýt nữa lại lăn ra lần nữa, cố gắng gạt tay.
"Đừng nói nữa. Điều tôi lo là sự an toàn của Bạch Điềm Điềm. Cô ấy mất tích hơn mười hai tiếng rồi, tôi gọi điện, nhắn tin đều không trả lời. Như vậy chẳng phải gọi là mất tích sao?"
Bùi Lan và Tần Dũng liếc nhau một cái, nói: "Bình thường mà. Nếu là mẹ chia tay rồi, mẹ cũng chẳng muốn liên lạc với người yêu cũ đâu."
Tần Thời Uyên: ...
Từng chữ đâm vào tim, từng câu đều như dao găm.
Đến mức Trần Đường cũng không nỡ nhìn nữa, phải ra tay ngăn hai vị phụ huynh đang hăng say chọc đúng chỗ đau của con trai.
"Hai người làm ơn tha cho con trai mình đi."
Thật không biết là đến an ủi hay đến đâm thêm vài nhát chí mạng nữa.
Trần Đường bước tới, nghiêm mặt nói: "Tần tổng, hôm nay anh có đi làm không? Trong công ty còn cả đống việc đang đợi anh xử lý kìa."
Tần Thời Uyên mặt mũi u ám.
"Tôi thất tình rồi, không đi."
Vua cày việc tuyên bố đình công??
Trần Đường cau mày, kéo thẳng người từ ghế dậy. "Thất tình thì sao? Thất tình là được nghỉ làm chắc? Anh thử ra công ty hỏi xem, có ai vì chia tay mà dám xin nghỉ không? Mấy cái việc kia anh không làm thì ai làm? Không làm thì lấy gì trả lương cho nhân viên? Tiền thưởng của tôi tính sao? Dậy! Theo tôi đến công ty!"
Nói xong, cô lôi một xấp tài liệu từ cặp ra ném lên người anh ta.
Tần Thời Uyên đứng hình. Từ trước tới giờ chỉ có anh ta ra lệnh người khác làm việc, ép người ta cày. Lần đầu tiên bị ép ngược lại.
Anh ta nghiến răng, hạ quyết tâm.
"Được, tôi đến công ty. Bây giờ công ty không thể không có tôi."
Nói rồi đứng dậy, vươn vai vận động, chỉnh lại vest bị xộc xệch, cài nút áo, rồi cầm lấy tài liệu.
Thấy ánh mắt đầy lo lắng của Tần Dũng và Bùi Lan, anh ta nói: "Hai người không cần lo, con không sao. Con ổn lắm. Thất tình thôi mà, không đánh gục được con đâu."
Nói xong, sải bước rời đi đầy khí thế.
Tần Dũng và Bùi Lan ngẩn người nhìn theo anh ta ra khỏi cửa.
"Chúng ta có nên nhắc nó là đầu tóc bây giờ trông như ổ gà không?"
"Thôi đi. Hiếm lắm nó mới chịu vực dậy, đừng làm mất hứng."
"Ừ... cũng đúng."Bốn mươi phút sau.
Tần Thời Uyên với đầu tóc rối như ổ gà, dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc, sải bước vào MQ.
Cô lễ tân đang uống nước suýt nữa phun ra, ho sặc sụa: "Tổng... tổng giám đốc Tần?!"
Tần Thời Uyên khẽ gật đầu, bước thẳng vào thang máy, không dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!