Sau khi bước ra khỏi MQ, Tiêu Vũ Phi không rời đi ngay mà lại vòng qua, đi thẳng vào công ty đối diện.
Công ty "Viễn Phương" do Tần Thời Viễn vừa sáng lập hiện đang trong giai đoạn khởi nghiệp, đội ngũ hắn ta mang về từ nước ngoài khiến toàn bộ môi trường làm việc tràn đầy sức sống, khí thế ngút trời.
"Chị Vũ Phi!"
Tần Thời Viễn đích thân bước ra đón cô ta, gương mặt rạng rỡ nụ cười, thậm chí còn có chút lấy lòng.
"Chị gọi cho em là được rồi, em sẽ tự mình tới đón chị."
Tiêu Vũ Phi nhìn người trước mắt, trong lòng dâng lên chút cảm xúc phức tạp.
Hai năm trước, cô ta chọn ra nước ngoài học nâng cao, Tần Thời Uyên không đi cùng cô ta, mà là Tần Thời Viễn đuổi theo cô ta ra tận nước ngoài, bên cô ta suốt hai năm.
Cô ta nhìn thấu được lòng Tần Thời Viễn, tiếc là, cô ta vẫn luôn chỉ xem hắn như em trai.
Tiêu Vũ Phi sải bước đi vào, ngồi đối diện với hắn.
"Chị vừa đến MQ."
"Chị thấy người thế thân rồi à?"
Tiêu Vũ Phi gật đầu: "Đúng là hơi giống chị thật. Chị không ngờ Tần Thời Uyên lại làm ra chuyện như thế."
"Anh ta xưa nay vẫn vậy mà," Tần Thời Viễn nói: "Cô gái đó rất đáng thương, bị anh ta coi là thế thân của chị, mất cả tự do, bị ép phải ở bên cạnh anh ta."
Hắn liếc nhìn Tiêu Vũ Phi, nói tiếp: "Chị biết không, cô ta tên là Bạch Điềm Điềm, vốn là con gái nhà họ Bạch, gia đình mở công ty, cuộc sống cũng coi như đầy đủ. Nhưng từ khi bị anh ta để mắt đến thì rơi vào hoàn cảnh thảm thương như bây giờ. Bị bao nuôi, em trai thì phải đi làm bảo vệ, ba mẹ cũng đều mất hết rồi... thật sự là đáng thương."
Lời hắn nói rất khéo, không một câu nào là bịa đặt, nhưng lại giấu đi rất nhiều chi tiết. Với một người đã hai năm chưa về nước như Tiêu Vũ Phi, những lời này chẳng khác nào đang nói rằng Tần Thời Uyên vì muốn có được Bạch Điềm Điềm mà hại cô ấy thê thảm đến thế.
Tiêu Vũ Phi nhíu chặt mày: "Thật có thể như vậy sao?"
"Chị nhìn em đi, nhìn ba mẹ em đi, là sẽ hiểu Tần Thời Uyên giỏi thủ đoạn đến mức nào."
Tiêu Vũ Phi nhớ lại dáng vẻ Bạch Điềm Điềm vừa rồi đứng bên cạnh Tần Thời Uyên, hình như có phần sợ anh ta thật, cô gật nhẹ đầu: "Chị hiểu rồi."
Tần Thời Viễn thấy mục đích đã đạt được, cười mãn nguyện.
Chắc bên Tần Thời Uyên bây giờ loạn hết cả rồi nhỉ?
Sự trở về của Tiêu Vũ Phi, đối với anh ta, với Bạch Điềm Điềm, với Trần Đường, đều sẽ là một cú sốc lớn. Không uổng công hắn hao tâm tổn trí thuyết phục cô ta về nước.
"Chị Vũ Phi, chị đợi em một lát nhé, để em xử lý nốt công việc rồi mình đi ăn với nhau."
Ai ngờ Tiêu Vũ Phi lại lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không cần đâu, hôm nay chị đến là vì công việc. Chị nghe nói công ty em có một nhà thiết kế rất giỏi..."Trần Đường lập tức gọi hệ thống tra tư liệu về Tiêu Vũ Phi.
Trong nguyên tác, sau khi cô ta trở về nước, Tần Thời Uyên cứ lưỡng lự giữa cô ta và Bạch Điềm Điềm, cả hai người đều yêu anh ta đến phát cuồng.
Nhưng hồi nãy nhìn Tiêu Vũ Phi ngoài đời, rõ ràng là hình mẫu nữ chính kiểu sự nghiệp làm đầu, lúc đối mặt với Tần Thời Uyên thì mắt lật trắng lên tận trời, kiểu như cực kỳ chán ghét anh ta ấy.
Tra cứu xong, Trần Đường mở group chat nội bộ của công ty, chuyện Tiêu Vũ Phi đến công ty đã lan truyền khắp nơi.
[Tiêu Vũ Phi quay về rồi? Thật hay giả thế?]
[Tôi tận mắt thấy luôn! Vẫn khí chất ngút trời như xưa! Nhưng cô ta vừa về là công ty lại sắp hỗn loạn rồi đó! Nhớ năm đó lúc cô ta đi, Tần tổng phát điên hành hạ tụi tôi chết đi sống lại, nghĩ mà rùng mình...]
[Thế Bạch Điềm Điềm tính sao? Tôi đang đu cặp đó mà! Từ khi Tần tổng yêu đương với cô ấy, tôi không cần OT nữa, lương cũng tăng, có lý do gì không ủng hộ?]
[Tiêu Vũ Phi còn thích Tần tổng không? Vừa về nước đã tới tìm rồi, đúng là bạch nguyệt quang có khác.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!