Chương 4: Có tiền không xài khác gì mắc ị không đi???

Trần Đường chậm rãi giơ ra năm ngón tay: "Năm mươi vạn."

Ánh mắt của Tần Thời Uyên lập tức trợn to.

"Năm mươi vạn?! Cô tưởng chỗ tôi là cây ATM à?"

Thật luôn.

Trần Đường chưa từng thấy vị tổng tài nào keo kiệt như này.

Tổng tài nhà người ta nói chi cũng là mấy trăm vạn vung tay cái vèo, đến phiên Tần Thời Uyên thì keo như sắt nguội.

Theo thiết lập trong nguyên tác, nữ chính Bạch Điềm Điềm hiện tại nghèo rớt mồng tơi. Sau khi nhận được điện thoại của nam chính, cô ấy liền lập tức đồng ý trở thành người thay thế cho Bạch Nguyệt Quang – Tiêu Vũ Phi, giá mỗi tháng là mười vạn.

Nghe thì tưởng béo bở, nhưng thực chất chẳng tiêu được đồng nào. Vì kế tiếp nữ chính sẽ liên tục gặp đủ thể loại bi kịch như người nhà bị bệnh nặng, bị phản diện uy h**p, bị đứa em trai ăn hại hút máu, sống cảnh hai bàn tay trắng. Cuối cùng đến lúc muốn chạy trốn cũng không có nổi tiền mua vé xe, bị bắt về giữa đường.

Là người cũng đang nghèo rớt mồng tơi như Bạch Điềm Điềm, Trần Đường đồng cảm sâu sắc.

Vừa rồi cô đã hỏi hệ thống, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chính thì những tình tiết khác có thể thay đổi chút đỉnh miễn là không ảnh hưởng tổng thể.

Cho nên, Trần Đường quyết định sống thoải mái thì mới có sức mà sống tiếp.

Cô đưa tay vén nhẹ tóc ra sau tai, giọng nói nghiêm túc: "Theo tôi được biết, anh và cô Tiêu là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm. Với loại tình cảm này mà không bỏ ra năm mươi vạn thì khó mà xong được. Đây không phải là phí bao nuôi, mà là giá trị của một tấm chân tình."

Tần Thời Uyên có chút dao động.

Khi xưa Tiêu Vũ Phi chia tay với anh ta, náo loạn đến mức cả thành phố đều biết. Lúc đó anh ta sống dở chết dở, chính anh ta cũng tự nhận là bản thân yêu cô ta một cách chân thành nhất.

Đúng như Trần Đường nói, đây không phải phí bao nuôi, mà là sự thể hiện cho tấm lòng. Nghĩ tới đây, Tần Thời Uyên lại cảm thấy năm mươi vạn có khi còn hơi ít.

"Năm mươi vạn là cô ta đồng ý thật à?"

Trần Đường gật đầu: "Đó chỉ là bước đầu tiên. Sau đó còn nhiều vấn đề chi tiết cần thương lượng. Ví dụ như, anh cần cô ấy làm thế thân về mặt ngoại hình? Hay là thế thân về mặt tình cảm?"

"Cụ thể đi."

"Thế thân ngoại hình thì chỉ cần để cô ấy ở bên cạnh anh, để anh nhìn thấy gương mặt là đủ. Còn thế thân tình cảm thì sẽ cần cô ấy cung cấp cho anh một phần nhu cầu cảm xúc, ví dụ như bắt chước giọng nói, hành động, thói quen của cô Tiêu. Những hạng mục này tốt nhất nên tính thêm phí riêng."

"Ngoài ra, trong thời gian cô ấy làm thế thân, anh không được phép quấy rối cô ấy dưới mọi hình thức."

Tần Thời Uyên nhíu mày, giọng mất kiên nhẫn: "Ý cô là, tôi bỏ tiền bao cô ta, mà lại không được đụng vào?"

Trong nguyên tác, Tần Thời Uyên cứ mỗi lần say rượu, nửa đêm cô đơn hay tâm trạng tụt dốc là lại lôi Bạch Điềm Điềm ra coi như Tiêu Vũ Phi mà ôm ấp hôn hít. Vậy còn khác gì quấy rối trong công sở?

Trong khi đó, lúc đối diện với Tiêu Vũ Phi thật, anh ta đến một cọng tóc cũng không dám động vào.

Đàn ông mà, vốn dĩ chính là nhìn mặt mà đối xử.

Trần Đường nhàn nhạt đáp: "Tần tổng, tôi đang nghĩ cho anh thôi. Anh đã xem cô Bạch là thế thân của cô Tiêu, vậy xin tự hỏi lòng mình, nếu là với Tiêu Vũ Phi, anh có từng cưỡng ép, quấy rối cô ấy không?"

Tần Thời Uyên rũ mắt, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Trần Đường tiếp tục: "Đối với đàn ông mà nói, sính lễ tốt nhất chính là sự thủy chung. Nếu vài năm sau cô Tiêu trở về, phát hiện anh đã người trước ngựa sau, thay người như thay áo, anh nghĩ cô ấy còn muốn anh nữa không? Tôi nghĩ là không."

"Chọn bao nuôi là quyền của anh, nhưng giữ gìn sự sạch sẽ là giới hạn của một người đàn ông."

Trần Đường nói rất mạch lạc, lý lẽ rõ ràng, khiến Tần Thời Uyên cũng phải trầm ngâm.

Một tháng năm mươi vạn để bao nuôi một người thế thân, mà không được động tay động chân? Còn đủ thứ quy tắc? Ai mà đồng ý cho nổi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!