Trần Đường đã về nhà, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn từ Bạch Điềm Điềm.
[Ăn rồi. Ban đầu còn chê bai không chịu ăn, tôi chia cho ảnh một nửa, kết quả ảnh ăn sạch sẽ luôn.]
Chiều hôm qua, Trần Đường đã kể hết chuyện xảy ra ở công ty cho cô ấy nghe, trong lòng cũng đã đoán trước: Tần Thời Uyên miệng thì chối, nhưng cơ thể lại rất thành thật.
Quả nhiên.
Trần Đường:[Giờ sao rồi? Ăn xong có biểu hiện gì không?]
Bạch Điềm Điềm:[Đi tắm rồi. Tôi mới đứng rình ngoài cửa một lúc... hình như đang khóc đấy, tiếng nức nở kìm nén xen với tiếng nước... haiz, tim đập thình thịch luôn.]
Trần Đường:[... Cô dễ cảm động quá vậy?]
Bạch Điềm Điềm:[Muốn nghe không? Tôi ghi âm lại cho, chị em tốt là phải share mà.]
Trần Đường:[Từ chối nhé =))]
Tan làm rồi, từ chối mọi hình thức tra tấn tinh thần.
Bạch Điềm Điềm:[Tiếng khóc ngày càng to... Haiz, để tôi vào dỗ ảnh một chút.]
Trần Đường:[??? Anh ta còn đang tắm mà, cô định vào á?!]
Tin nhắn này vừa gửi đi, đầu bên kia liền im bặt. Có vẻ như thật sự đã vào "an ủi" Tần Thời Uyên rồi.
Trần Đường không dám tưởng tượng ra cái cảnh tượng ấy, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
"Dạo này tính cách Bạch Điềm Điềm có phải... thay đổi hơi nhanh không?"
Nhớ hồi mới gặp, cô ấy vẫn còn là một tiểu bạch thỏ dễ đỏ mặt, dễ ngượng, bây giờ lại dám xông thẳng vào phòng tắm nhà người ta, càng ngày càng hoang dại rồi nha.
Hệ thống: [Không phải do cô đầu têu sao?]
"Ơ kìa, tao dạy cô ấy như thế hồi nào? Rõ ràng là tự phát triển đấy chứ. Đừng có đổ vạ. Nhưng mà Tần Thời Uyên đã chịu ăn cơm mẹ mình nấu, chứng tỏ quan hệ giữa họ đang dần được cải thiện. Về sau Tần Dũng và Bùi Lan chắc chắn sẽ không tiếp tục chống lưng cho Tần Thời Viễn nữa. Mất chỗ dựa, hắn ta sẽ khó mà gây ra sóng gió với Bạch Điềm Điềm và Tần Thời Uyên."
Trần Đường hài lòng nghĩ thầm. Cảm thấy nhiệm vụ kế tiếp sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Dạo này vừa phải xử lý Tần Thời Viễn, lại bị Bạch Minh Nghĩa làm phiền, bận đến mức quay như chong chóng.
"Tiểu Nhất à, lần này xong nhiệm vụ rồi mày phải thưởng cho tao nhiều hơn đấy nhá. Tao đã giải quyết không ít rắc rối cho mày rồi đó."
Vừa nói, cơn buồn ngủ ập tới. Trần Đường ngáp dài một cái, giọng nói càng lúc càng nhỏ, vừa dứt lời thì ngủ gục luôn.
Không khí yên tĩnh. Những đốm sáng li ti lơ lửng trong không trung bắt đầu chậm rãi ngưng tụ lại, kéo dài ra thành hai tia sáng mảnh, len lỏi khắp phòng để quét dữ liệu, dựng lại toàn bộ hình ảnh.
Trần Đường đã thay ra bộ vest công sở gọn gàng, chỉ mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần đùi, nằm dang tay dang chân trên giường ngủ ngon lành.
Ánh trăng lọt qua khe rèm chưa khép hẳn, chiếu xuống mặt cô thành một vệt sáng nhỏ, soi rõ hàng mi dài cong vút. Một vài lọn tóc rối bời vắt ngang má, bị gió khẽ thổi, phất qua chóp mũi.
Đang ngủ, Trần Đường nhăn mày, đưa tay gãi gãi mũi, nhưng chẳng có tác dụng gì. Mấy sợi tóc nghịch ngợm vẫn quấy rầy không ngừng.
Cảm giác ngứa ngáy cứ lặp đi lặp lại khiến cô bắt đầu cau mày, có vẻ mất kiên nhẫn.
Tia sáng kia dường như cũng phát hiện ra điều đó, lập tức đổi hướng, chậm rãi bay về phía Trần Đường, nhẹ nhàng cuốn mấy sợi tóc lòa xòa, vén gọn lại một bên.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lông mày Trần Đường dãn ra, lại chìm vào giấc ngủ say.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!