Chương 38: Xin ký chủ hãy giữ lấy sự thiện lương

Trần Đường vốn dĩ khí thế bừng bừng đến để "tố cáo", giờ chỉ muốn quay về tẩn cho Tần Thời Uyên một trận nên thân.

Cái thể loại tiểu thuyết rác rưởi này đúng là hại người không ít!

Cô thầm xé nát bản gốc trong đầu, rồi gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Các người đến công ty hôm nay là để xin cho Tần Thời Viễn à? Đừng nói với tôi là giữa anh ta và Tần tổng chỉ là hiểu lầm nhé?"

Đừng bảo cô sau khi lòng vòng một hồi mới phát hiện Tần Thời Uyên mới là trùm phản diện lớn nhất ở đây nha?!

Bùi Lan thở dài bất lực.

"Từ năm Thời Viễn mười tuổi được đưa về nhà, đúng là đã xảy ra không ít mâu thuẫn. Thằng bé cũng có chuyện làm sai, nhưng ba nó từng cứu mạng chúng tôi, nên chúng tôi không thể bỏ mặc đứa con duy nhất mà ông ấy để lại. Bản chất Thời Viễn vốn là đứa tốt, chỉ là lần này ở hội nghị bị người khác gài bẫy nên mới phạm sai lầm."

Trần Đường nhướng mày, phát hiện điều gì đó không ổn.

"Là anh ta tự nói với hai người như vậy?"

"Ừ. Nó nói bản thân làm vậy vì muốn tốt cho công ty, ai ngờ lại bị lừa bởi tài liệu giả."

Ánh mắt hai người kiên định, hiển nhiên tin hoàn toàn vào lời Tần Thời Viễn.

Tần Thời Viễn đã cố ý bóp méo ký ức của Tần Thời Uyên, khiến anh ta ngày càng bất mãn với cha mẹ. Sau này vì sự xen ngang ly gián của Tần Thời Viễn, quan hệ càng căng thẳng hơn, dần dà khiến Tần Thời Uyên chọn cách cắt đứt liên lạc, rời khỏi gia đình, rời khỏi công ty, dứt khoát tuyệt tình.

Còn sau khi anh ta bỏ đi, Tần Dũng và Bùi Lan đem toàn bộ tình cảm yêu thương dồn hết cho Tần Thời Viễn, khiến nội bộ nhà họ Tần rối tung rối mù.

Nếu những hiểu lầm này không được gỡ bỏ, cộng thêm việc Tần Thời Viễn vẫn tiếp tục phá rối, thì rất có khả năng câu chuyện sẽ lại đi đến kết cục "đường ai nấy đi" y như nguyên tác.

"Nhưng tôi biết rõ, sự thật không phải như vậy."

Trần Đường ngoắc tay gọi Bạch Minh Nghĩa bước vào.

"Nói rõ cho hai người họ nghe về giao dịch giữa anh và Tần Thời Viễn."

"Vâng, chị Trần Đường."

Bạch Minh Nghĩa bắt đầu kể từ lúc mình nhập viện, kể tới chuyện Tần Thời Viễn sai cậu ta đi trộm đồ, rồi kể tiếp chuyện hắn uy h**p hội đồng quản trị trong hội nghị, khiến Tần Dũng và Bùi Lan sững sờ không nói thành lời.

Họ không thể tin nổi, đứa con ngoan ngoãn trong mắt mình lại làm ra những chuyện như vậy.

"Thời Viễn... Thằng bé sao có thể..."

Chưa kịp nói hết câu, Trần Đường đã bật loa, phát đoạn ghi âm giữa Tần Thời Viễn và Bạch Minh Nghĩa.

Lúc này, hai người thật sự câm nín, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng chưa hết.

Trần Đường nói tiếp: "Trước đây tôi từng đi cùng Tần tổng tới khách sạn Thánh Hào dự tiệc, là bữa tiệc mà ông Tần tổ chức."

Tần Dũng gật đầu. Những gì xảy ra hôm đó, ông vẫn còn nhớ như in.

"Trong rượu của Tần tổng hôm đó bị bỏ thuốc." Trần Đường chậm rãi nói, "Chính là do Tần Thời Viễn làm. Anh ta còn bố trí người chụp ảnh sẵn trong khách sạn. May mà chúng tôi phát hiện kịp và đưa Tần tổng đến bệnh viện."

"Bỏ thuốc?!"

Tần Dũng cả kinh. Nghĩ lại hôm đó Tần Thời Uyên mặt đỏ bừng, quần áo xộc xệch, trạng thái cực kỳ khác thường. thì ra là do Tần Thời Viễn bỏ thuốc?

Bùi Lan bịt miệng hoảng hốt.

"Thằng bé sao có thể làm chuyện như vậy được?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!