Chương 33: Lựa chọn chính xác

Biệt thự của Tần Thời Uyên nằm ở trung tâm thành phố, Trần Đường không phải lần đầu tới đây.

Nơi này ngoài xa hoa đắt đỏ còn có biện pháp an ninh cực cao: camera, tuần tra và hệ thống báo động ở khắp nơi, người ngoài căn bản không thể đột nhập.

Trần Đường không biết tên trộm trong nguyên tác đã làm thế nào, bản thân cô cũng lén lút xâm nhập, nhờ hệ thống tắt giúp camera rồi mới đến trước cửa biệt thự.

May mà lần trước đến tìm Bạch Điềm Điềm, cô ấy đã nói mã cửa cho mình, nhập mật mã xong, cô thuận lợi bước vào nhà của Tần Thời Uyên.

"Không biết tên trộm bao giờ mới đến, tài liệu của Tần Thời Uyên đều để trong thư phòng, tới đó chờ chắc là được, ha?"

Vừa nói kế hoạch với hệ thống, Trần Đường nhanh chóng lên lầu, tìm một góc khuất ẩn mình, bắt đầu mai phục chờ sẵn.

Lúc này trời ngoài đã buông đêm, xung quanh tĩnh lặng và tối đen.

Ngay sau khi Trần Đường vào không lâu, một bóng người cũng lén lút xuất hiện bên ngoài biệt thự.

Hắn khom lưng, men theo tường đi vào, vừa đi vừa hạ giọng gọi điện.

"Làm vậy thật sự sẽ không bị phát hiện à? Tắt camera? Tắt kiểu gì? Ế? Hình như camera vốn dĩ đã không bật, may quá!"

Gã cười khoái chí, ngẩng đầu, dưới ánh trăng lộ ra gương mặt bầm tím.

Lúc này, trong điện thoại vang lên giọng một người đàn ông thúc giục: "Mật mã biệt thự tôi đã gửi rồi, mau vào đi, làm theo yêu cầu của tôi, lấy thứ đó ra. Chỉ cần anh giao đồ vào tay tôi, những khoản nợ anh mắc, tôi đều có thể giúp giải quyết."

Nghe vậy, Bạch Minh Nghĩa nghiến răng.

"Đây... đây là anh nói đấy nhé, không được nuốt lời!"

Hai ngày trước, người này tự xưng là em trai của Tần Thời Uyên, đến bệnh viện tìm cậu ta, nói sẵn lòng giúp trả hết nợ nhưng có một yêu cầu: nhờ Bạch Minh Nghĩa làm một việc.

Lén vào nơi ở của Tần Thời Uyên, trộm một thứ.

Lúc này, Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm đã bị điều đi, trong biệt thự không có ai, Bạch Minh Nghĩa thừa đêm tối lặng lẽ lẻn vào.

Cậu ta không dám bật đèn, dè dặt quan sát bốn phía, theo chỉ dẫn trong điện thoại đến thư phòng tầng hai, chuẩn bị đẩy cửa vào.

Cùng lúc đó, Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm vừa tới nhà họ Tần.

Tuy hai năm nay nhà họ Tần chuyện không dứt, nhưng theo đà Tần Thời Uyên quản lý MQ, địa vị lại càng lúc càng cac, cách mấy năm mới mở tiệc lần nữa, không ít người nườm nượp tới dự.

Trước cổng biệt thự xe cộ không ngớt, qua lại toàn thương nhân có máu mặt.

Từ lúc xuất phát, sắc mặt Tần Thời Uyên đã cực kỳ u ám, toàn thân căng như dây đàn, dù Bạch Điềm Điềm ở bên trấn an cũng chẳng ăn thua.

Anh ta đã hai năm không về, với nơi này chỉ có chán ghét, vừa đến gần là trong lòng khó chịu.

Hôm nay Bạch Điềm Điềm lại ăn vận lộng lẫy, tinh thần căng tràn, trước khi xuất phát còn cố ý tập tạ nửa tiếng để giữ trạng thái tốt nhất.

Từ hai ngày trước, sau khi nghe chính miệng Tần Thời Uyên kể những trải nghiệm ở nhà họ Tần, cô ấy đã hạ quyết tâm.

"Tần Thời Uyên, chúng ta nên xuống xe rồi." Xe đỗ trước cổng suốt hai mươi phút, thấy đa số người đã vào trong, Bạch Điềm Điềm nhắc.

Lúc này anh ta mới khẽ gật đầu, ánh mắt u trầm mở cửa bước xuống, từng bước đi về "đầm rồng hang hổ" trong ký ức.

Bạch Điềm Điềm khoác tay anh ta, vừa đi vừa quan sát bốn phía, phát hiện nhiều người quen mặt, trước đây từng gặp ở thương hội.

Đột nhiên, cơ thể Tần Thời Uyên cứng đờ trong chớp mắt.

Bạch Điềm Điềm ngước lên, thấy Tần Thời Viễn đang đứng không xa, trái ngược sự căng cứng của Tần Thời Uyên, hắn trông vô cùng tự tại, như đây là nhà mình, thấy Tần Thời Uyên thì nụ cười càng rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!