Chương 31: Thư ký Trần, bình thường chả có gì đặc biệt

Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm kết thúc buổi hẹn, cùng rời nhà hàng. Trần Đường bám sát phía sau, vừa chui vào xe thì điện thoại "ting" một cái.

Người sẽ nhắn cho cô vốn không nhiều, ai ngờ lại là Tần Dũng.

Tần Dũng: [Thư ký Trần, nhắn với Tần Thời Uyên là em trai nó về nước rồi. Nếu rảnh thì thu xếp về nhà tụ họp một bữa nhé.]

Tần Thời Viễn?

Hắn về rồi á?!

Trong nguyên tác mô tả, sau khi về nước, Tần Thời Viễn một mặt liên thủ với hội đồng quản trị gây chuyện đoạt quyền, mặt khác thì chọc phá tình cảm giữa Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm, đúng kiểu kẻ khuấy bùn cho đục, gây rắc rối cực lớn cho hai người, về sau còn trực tiếp dẫn tới sự cố ngoài ý muốn của Bạch Điềm Điềm.

Xét theo timeline, có phải hắn về sớm quá không?

Hệ thống tính toán vùn vụt, phát ra tiếng điện quá tải xè xè.

[Theo nguyên tác thì ít nhất hai tháng nữa hắn mới xuất hiện, khi đó tình cảm giữa Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm đã tương đối ổn định. Có khả năng do chúng ta can thiệp khiến cốt truyện sớm hơn, cũng có thể là......]

[Tóm lại, hiện giờ tình cảm nam nữ chính chưa vững. Họ khó mà chịu nổi thử thách.]

Nghe vậy, Trần Đường liếc gương chiếu hậu nhìn hai người ngồi ghế sau.

Chưa vững á?

Hai người đó sắp chói mù mắt thiên hạ luôn rồi.

Quan hệ giữa Tần Dũng và Tần Thời Uyên vốn chẳng tốt, có lẽ vì thế mới gửi tin qua máy cô.

Cô nghĩ rồi mở miệng: "Tần tổng, tôi nhận được tin của ông Tần. Ông Tần nói, em trai anh vừa về nước, mong nếu có thời gian thì anh về nhà tụ họp."

Đúng lúc đang nhìn nhau đắm đuối với Bạch Điềm Điềm, Tần Thời Uyên nghe thấy liền sa sầm mặt thấy rõ, toàn thân "vù vù vù" phả khí lạnh.

Anh ta trầm giọng: "Bảo ông ta, tôi đúng là có thời gian."

Trần Đường hơi bất ngờ, định về thật à?

Đang nghĩ thì đã nghe anh ta lạnh giọng bổ sung: "Nhưng tôi sẽ không đi."

"Vâng, Tần tổng."

Sao cô cứ thấy dạo này Tần Thời Uyên càng lúc càng ngông.

Cô chuyển nguyên văn lời anh sang, Tần Dũng không lấy làm lạ.

Nếu bảo quan hệ giữa Tần Thời Uyên với bố mẹ là không tốt, thì với Tần Thời Viễn là nước với lửa. Từ ngày Tần Thời Viễn bước vào nhà họ Tần, hai người đã luôn đối đầu gay gắt.

Ông thở dài, nhắn: [Nó không tới, vậy cô tới nhé?]

Trần Đường: [Tôi tới làm gì?]

Chưa từng nghe thư ký còn phải đi ăn chung với nhà sếp.

Tần Dũng: [Cả nhà tụ họp thôi mà. Trước giờ cô chưa qua nhỉ? Tiện đây để mẹ Thời Uyên nấu ít món ngon cho cô, dạo này bà ấy học nhiều món lắm.]

Bùi Lan?

Trần Đường lập tức nhớ cảnh lần trước "đường ai nấy đi" với Bùi Lan. Tuy được mời ăn mà không đi trái hẳn triết lý sống của cô, nhưng cứ mỗi lần thấy Bùi Lan là cô lại nhớ đám quản lý đô thị kiếp trước xua đuổi mình, đến cơm cũng mất ngon.

Cắn răng, cô từ chối khéo: [Thôi ạ. Lần sau bác tới công ty tìm cháu, cháu mời bác ăn.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!