Chương 3: vạn

Trần Đường xách cặp công văn, bước chân thoăn thoắt tránh mấy vũng nước trên mặt đất, men theo khu tập thể cũ kỹ đi một đoạn, rẽ vào toà nhà trong cùng, rồi cuốc bộ leo thang lên lầu, băng qua sân thượng, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa sắt xộc xệch, lấy chìa khoá ra mở cửa.

Bên trong phòng trống rỗng, ngoài bộ bàn ghế và chiếc giường ra thì gần như chẳng có gì khác, bốn bề vách tường lạnh ngắt, nghèo rớt mồng tơi. Nhưng mà chỗ này so với nơi Trần Đường từng ở trước kia, đã tính là tốt lắm rồi.

Lúc xuyên tới đây, cô một xu dính túi cũng không có, tài sản duy nhất là mấy cái chai nhựa cầm trong tay.

Bộ vest trên người và căn phòng nhỏ này đều là do hệ thống lo liệu, chứ với dáng vẻ lang thang ăn xin khi mới tới của Trần Đường, đừng nói là vào được MQ, làm thư ký tổng tài nam chính gì đó, đến cửa toà nhà chắc cũng không qua nổi.

Vừa về tới nhà, cô lập tức đặt cặp xuống, đá văng đôi giày cao gót, rồi soi mình vào gương chăm chú ngắm nghía.

Sống hai mươi lăm năm, lần đầu tiên Trần Đường thấy bản thân sạch sẽ chỉn chu đến thế. Tóc ngắn ngang vai gọn gàng, đen nhánh như lụa, khác xa mái tóc cháy nắng xơ xác như cỏ khô của quá khứ.

Làn da trắng nõn, lớp trang điểm nhẹ nhàng tôn lên đôi mày và đường môi sắc nét, trông vừa gọn gàng vừa sắc sảo, giống y chang mấy nữ tinh anh cô từng thấy qua cửa kính mỗi lần đi nhặt rác ngang qua các toà cao ốc.

Mỗi khi nhìn thấy gương mặt này, Trần Đường lại có chút ngỡ ngàng, chỉ có dãy chai lọ nhựa đủ màu treo tường là kỷ vật từ thế giới tương lai mới nhắc nhở cô rằng, quá khứ vẫn còn ở đó.

Trong đầu, hệ thống 001 đang tổng kết màn trình diễn của cô trong hôm nay.

[Hành động của cô hôm nay quá mạo hiểm, suýt chút nữa làm hỏng cốt truyện. Tôi khuyên cô nên hành động theo nội dung gốc, tránh phát sinh biến số.]

Trần Đường nhớ lại tình tiết tiếp theo, lông mày thanh tú khẽ nhướng.

"Ý mày là sau này tao cũng phải làm theo cốt truyện à? Giam lỏng nữ chính, bắt cóc nữ chính, lái xe chặn sân bay, tiêu huỷ bằng chứng phạm tội các thứ?"

Hệ thống 001: [......]

"Ngay cả mày cũng thấy lố bịch đúng không? Cái truyện rác rưởi này là ai viết vậy? Không coi nữ chính là con người luôn."

Hệ thống 001: [Đây đều là nhiệm vụ bắt buộc. Cô cứ yên tâm, tuy họ phải trải qua nhiều thử thách, nhưng cuối cùng sẽ có cái kết viên mãn. Tất cả chỉ là thử thách của cuộc sống. Họ là chân ái.]

Trần Đường:

Cái trò thao túng tâm lý này, lúc còn đi nhặt rác tao đã nghe chán rồi.

"Xạo hả! Thử thách gì mà chỉ thử thách nữ chính? Sao không bắt nam chính cũng bị ngược thân ngược tâm, bị bỏ rơi, bị dày vò đi? Cho nó nếm mùi thử xem!"

Hệ thống 001 bị chọc cứng họng, im lặng mất một lúc rồi mới cố bật lại:[Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ không thể quay về thế giới cũ, sẽ bị kẹt mãi ở đây.]

Dạo gần đây, mỗi lần Trần Đường có ý định bỏ nhiệm vụ, hệ thống lại lôi câu này ra doạ.

Không làm xong thì không được quay về.

Chiêu này chắc có tác dụng với người khác, nhưng với một đứa sống bằng nghề nhặt rác, ngày ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm như Trần Đường thì...

Cô hoàn toàn miễn dịch.

Cô đã thông suốt rồi.

"Nói thật nha, tại sao tao phải quay về? Về cái thế giới bốc mùi đó để tiếp tục nhặt rác? Hít khí độc tiếp? Ở đây tao có ăn có ở, khỏi phải ngủ đường. Quá hoàn hảo còn gì."

Hệ thống nghẹn lời, mãi mới phun ra được:[Cô... cô...]

Cô gì mà cô, mày đừng có "cô" nữa.

Trần Đường càng nghĩ càng thấy phương án của mình hợp lý. Dừng nhiệm vụ luôn, ở lại thế giới này cũng tốt phết.

Có điều, chuyện tình giữa nam nữ chính đúng là hãm thật. Nam chính thì nửa cái Bộ luật Hình sự dính người, còn cô với tư cách thư ký, thì ngày nào cũng như trâu như ngựa, chưa kể lúc nào cũng có nguy cơ bị bắt đi bóc lịch chung với anh ta.

Hệ thống 001: [Còn nữ chính thì sao? Nếu cô bỏ mặc, cốt truyện này sẽ sụp. Cô đành lòng nhìn họ hữu duyên vô phận à?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!