"Chị, tôi..."
Thời gian này Bạch Điềm Điềm tập tạ rất có thành quả. Lời Bạch Minh Nghĩa còn chưa nói xong, cả người đã bay ra ngoài, kèm theo tiếng "rầm" thật to, nặng nề ngã sấp xuống bàn.
Trần Đường sững một giây, lẳng lặng thả ống tay áo vừa xắn xuống, trong lòng tán thưởng, tràn đầy vui mừng: "Nhóc này dạy được rồi."
Hệ thống chấn kinh: [Cô ấy sao lại biến thành như vậy?]
"Dạo trước tao bảo cô ấy đi tập gym, xem ra nghe vào rồi."
Trần Đường hài lòng gật đầu, vừa xem vừa bình luận: "Để ý động tác tay đi, vừa nhìn đã thấy rất chuyên nghiệp, cái tát này vung xuống, cảm giác có thể tát chết ba thằng Bạch Minh Nghĩa."
"Cái tát này quật hay, ngơ người mà không hư não, còn có tác dụng tỉnh người."Những người khác trong phòng họp đều bị màn này làm cho ngây dại.
Lương tổng vốn ngồi xem kịch bỗng ngồi nghiêm như tượng, sợ Bạch Điềm Điềm nhìn mình không thuận mắt, cũng tặng cho một phát.
Tần Thời Uyên ban nãy còn đang tức, tưởng Bạch Minh Nghĩa thật sự do Bạch Điềm Điềm gọi tới, giờ cục giận còn chưa kịp thành hình, đã bị một cú đá của Bạch Điềm Điềm tán sạch.
Hai mươi mấy năm ở nhà họ Bạch, Bạch Điềm Điềm luôn hiền lành ngoan ngoãn, nói là dễ bắt nạt cũng không sai, nên Bạch Minh Nghĩa mặc định cô ấy sẽ đứng về phía mình.
Nhưng cậu ta không biết, nửa năm cậu ta biến mất, Bạch Điềm Điềm đã trải qua vài chuyện, thông suốt ít nhiều, và gặp được một người.
Bị đá bay xong, Bạch Minh Nghĩa loạng choạng định bò dậy, giây sau đã bị một cái tát của Bạch Điềm Điềm giáng thẳng gáy.
"Chị... chị định làm gì?"
Đây còn là người chị mềm yếu dễ bắt nạt của cậu ta sao?
"Chị đã nói, đừng tới gây rắc rối cho Trần Đường. Chị không có người em trai như cậu!"
Nói xong, "bốp" thêm cái nữa.
"Ba mẹ không còn, chị thay ba mẹ dạy dỗ cậu cho tử tế!"
Rồi lại "bốp bốp" mấy phát.
Lúc đầu Bạch Minh Nghĩa còn chửi bới phản kháng, rất nhanh đã bị đánh tới mức không dám hé răng, mặt mũi sưng tím khó mà nhận ra.
Bạch Điềm Điềm xách cậu ta tới trước mặt Tần Thời Uyên: "Tần tổng, xin lỗi anh. Thằng này đúng là em trai em, nhưng em chưa từng bảo nó tới tìm anh. Anh yên tâm, chuyện nhà em tự giải quyết, tuyệt đối không ảnh hưởng tới anh."
Tần Thời Uyên nhìn cô ấy, có chút ngẩn người.
Đây còn là chim hoàng yến anh ta nuôi sao? Cơ tay trước như sắp to hơn của mình.
Thấy anh ta không nói gì, Bạch Điềm Điềm lại vung cho Bạch Minh Nghĩa hai cái tát giòn tan: "Xin lỗi ngay!"
Bạch Minh Nghĩa "ôi ôi" kêu rối rít, vội vàng nhận sai xin lỗi, nước mắt nước mũi dính đầy mặt.
"Tôi... tôi không dám nữa, không dám nữa... Chị, đừng đánh, tôi không dám nữa."
Trong đó còn xen lẫn âm thanh "bốp bốp" của cái tát.
Tần Thời Uyên nhìn mà rợn người, đã đánh cậu ta rồi, vậy là không thể đánh tôi nữa.
Đánh xong, Bạch Điềm Điềm ngượng ngùng, rụt rè mỉm cười với Tần Thời Uyên và Trần Đường:
"Vậy tôi không quấy rầy nữa, mọi người tiếp tục đi."
Nói xong, cô ấy túm Bạch Minh Nghĩa dậy khỏi đất, lập tức "bốc" cậu ta ra khỏi phòng họp với tốc độ nhanh nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!