Sau khi phát hiện rõ ràng mình đã cố tình dặn trước, vậy mà Bạch Điềm Điềm vẫn đưa tiền cho Bạch Minh Nghĩa, nắm đấm của Trần Đường cứng lại.
Bạch Minh Nghĩa thuê bảo vệ tới trả đũa cô không đáng sợ, đáng sợ là một người không chịu nghe mình khuyên.
Cô biết Bạch Điềm Điềm mềm lòng, nhưng không ngờ lại mềm đến thế, bảo sao trong nguyên tác bị Bạch Minh Nghĩa nắm thóp lâu như vậy.
Thật muốn tặng cho cô ấy hai cái tát!
Hệ thống im lặng một lúc, hồi đáp: [Không được, xin ký chủ giữ bình tĩnh.]
Trần Đường lặng lẽ siết chặt tay: "Đúng là đáng tiếc!"
Cô ấn chuông cửa, chờ một lúc, cửa lớn mở ra, khuôn mặt nhỏ vàng vọt như màu sáp của Bạch Điềm Điềm hiện ra trước mắt.
Trần Đường: ...
Không đến mức vậy chứ?
Hôm qua vừa đưa tiền, hôm nay đã để mình đói đến thế này à? Nhìn bộ dạng này, bảo cô xuống tay kiểu gì đây?
"Dạo này cô không ăn cơm à?"
Bạch Điềm Điềm ngượng ngùng cười. Hôm qua đưa tiền cho Bạch Minh Nghĩa xong, cô ấy cố dè sẻn, thêm nữa Tần Thời Uyên mấy ngày nay đều bận xã giao ở ngoài, để cô ấy ở nhà một mình. Thế là Bạch Điềm Điềm lại quay về những ngày bữa đói bữa no như trước.
Chưa đầy hai ngày, gương mặt vốn được Tần Thời Uyên nuôi cho trắng trẻo nõn nà đã thành vàng vọt, trông tội lắm.
Trần Đường: "Nếu cô nghe lời tôi, đừng đưa tiền cho Bạch Minh Nghĩa, thì đã không thảm thế này."
Bạch Điềm Điềm giật mình: "Sao cô biết?"
"Hôm nay Bạch Minh Nghĩa lại đến công ty tìm tôi, mang theo ba gã bảo vệ, ai đánh ngã được tôi thì thêm mười nghìn tệ."
Trần Đường không định giấu. Đã là nhân quả của Bạch Điềm Điềm thì nên cho cô ấy biết hậu quả do hành động đó gây ra.
Mặt Bạch Điềm Điềm lập tức biến sắc, luống cuống nhìn Trần Đường từ đầu đến chân, vội vã: "Cô không sao chứ? Sao nó có thể làm thế? Rõ ràng tôi đã dặn là trả nợ xong thì về, đừng gây rắc rối nữa mà."
"Rõ ràng cậu ta đâu có nghe lời cô."
Trong lòng Bạch Điềm Điềm càng thêm hối hận.
Khi đó cô ấy chỉ nghĩ đưa tiền cho Bạch Minh Nghĩa, dù gây tổn thất cho bản thân thì cô ấy cũng chịu được, lại không ngờ còn gián tiếp làm hại người khác.
Nhất là Trần Đường.
Cô đã giúp mình nhiều như vậy, nếu sớm biết Bạch Minh Nghĩa lấy tiền đi gây chuyện với cô, Bạch Điềm Điềm kiểu gì cũng sẽ không đưa.
Hốc mắt Bạch Điềm Điềm đỏ bừng, cả người như sắp bị áy náy nhấn chìm: "Trần Đường, xin lỗi..."
Trần Đường bừng bừng khí thế đến, vốn muốn dạy cho cô ấy một trận, ai ngờ còn chưa kịp ra tay, Bạch Điềm Điềm với dáng vẻ hối hận áy náy, yếu đuối đáng thương thế này. ai nhìn chẳng mềm lòng?
"Lần sau chú ý. May là lần này chưa gây tổn thất gì lớn." Trần Đường dịu giọng.
Bạch Điềm Điềm lập tức gật đầu, lo lắng hỏi: "Trần Đường, em trai tôi có làm cô bị thương không?"
"Chỉ trầy xước chút thôi."
"Gì cơ? Đi! Mình đi bệnh viện ngay!"
Thấy cô ấy hấp tấp kéo đi, Trần Đường vội giữ lại, giơ mu bàn tay bị sượt qua: "Không cần, cô giúp tôi băng lại là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!