Lời vừa dứt, Trần Đường tung một cú đá, thẳng tắp hất Bạch Minh Nghĩa dính chặt vào tường.
"Rầm" một tiếng, cậu ta đập lưng vào mặt tường, cả người choáng váng, hai mắt tối sầm lại. Không ngờ cái cô gái này nhìn thì thon gầy lạnh nhạt, mà sức mạnh lại khủng khiếp đến vậy.
Cậu ôm bụng, kêu la thảm thiết: "Cô... cô dám đánh tôi?!"
Trần Đường tiến thêm một bước, nhấc chân đá tiếp một phát, lông mày hơi nhướng, đuôi mắt lạnh lùng, ánh nhìn cúi xuống đầy uy h**p: "Vừa nãy còn bảo muốn 'chơi đùa' với tôi cơ mà? Sao giờ không chơi nữa? Đồ nhãi ranh, miệng lưỡi to thật đấy."
Hệ thống: [Khụ khụ... xin ký chủ giữ gìn phẩm chất.]
Trần Đường chẳng nói gì, cô vốn luôn tự biết, cô làm gì có thứ gọi là phẩm chất đâu.
Bạch Minh Nghĩa kể từ lúc nghe tin Bạch Điềm Điềm bị Tần Thời Uyên bao dưỡng, lập tức thấy mình bay cao. Lúc đến MQ, cậu ta tự coi bản thân là "em vợ của tổng tài", dáng vẻ hệt như đi dạo trong sản nghiệp của chính mình.
Kết quả, giờ bị hai cú đá của Trần Đường kéo thẳng từ thiên đường rớt xuống mặt đất.
"Cô! Cô biết tôi là ai không? Biết tôi với Tần Thời Uyên có quan hệ gì không? Cô dám động vào tôi, tôi thề để anh ta biết thì cô chết chắc!"
"Tôi không cần biết anh là ai. Cút." Trần Đường mỉm cười hờ hững, giọng điệu cực nhạt nhưng lạnh buốt. "Nếu còn dám bén mảng tới MQ một lần nữa..." Cô hơi nheo mắt lại: "Tôi thiến anh đấy."
Chỉ một câu, sắc mặt Bạch Minh Nghĩa trắng bệch, cả thân thể theo bản năng co rụt lại, mắt lóe lên sợ hãi.
Trần Đường thừa cơ túm cổ áo cậu ta nhấc bổng lên, kề sát từng chữ: "Tôi cảnh cáo anh, đừng có mơ dây dưa với Bạch Điềm Điềm. Nếu tôi phát hiện anh dám làm phiền cô ấy một lần nữa..."
Chưa kịp nói hết, "két" một tiếng, cửa cầu thang thoát hiểm bất ngờ bị đẩy ra từ bên ngoài.
Người đang cầm đồ ăn bước vào là Chương Thanh Đồng, gương mặt tươi rói, vừa nhấc chân định bước tới, bỗng đứng sững tại chỗ.
Trước mắt là cảnh Trần Đường một tay nhấc cổ áo người ta, ép dính lên tường, vẻ mặt lạnh đến mức có thể đóng băng không khí. Còn kẻ bị đánh thì mặt mũi xanh tím, thở không ra hơi.
Cô nàng nhìn Trần Đường, lại nhìn gã đàn ông xa lạ kia, trầm mặc ba giây. Sau đó, rất tự nhiên rút chân lùi ra ngoài, đóng cửa lại.
Ngoài hành lang, Chương Thanh Đồng ôm hộp đồ ăn, đứng im suy nghĩ một lát..... Ờm, công ty không cho đánh nhau.
Nhưng cầu thang thoát hiểm thì không có camera.
Thế thì không vấn đề gì hết.
Nghĩ tới đây, cô nàng vui vẻ ôm đồ ăn đi mất, như chưa hề thấy gì.
Bên trong, Bạch Minh Nghĩa cố gắng thều thào cầu cứu: "C... cứu..."
Nhưng còn chưa kêu xong, người duy nhất có thể cứu cậu ta đã đi mất. Trong nháy mắt, cậu ta như tro tàn, cả người mềm nhũn, bắt đầu cầu xin liên tục: "Đừng đánh nữa, tôi sai rồi! Tôi thề sẽ không bao giờ tới đây nữa, xin cô tha cho tôi đi!"
Trần Đường ép cậu ta phải thề độc: "Từ nay vĩnh viễn không được làm phiền Bạch Điềm Điềm, một lần thôi cũng không."
Đợi cậu ta run rẩy lập lại từng chữ, cô mới buông tay, xách cổ cậu ta quăng thẳng khỏi công ty.
Cô nhìn theo bóng lưng lảo đảo rời đi, lập tức rút điện thoại, gọi cho Bạch Điềm Điềm. "Điềm Điềm, hôm nay tôi gặp em trai cô ở công ty."
"Cái gì?!"
Đầu dây bên kia, Bạch Điềm Điềm đang cắm cúi làm đề thi, nghe thấy tên Bạch Minh Nghĩa liền hết hồn.
Với gã em trai này, cô ấy hiểu quá rõ. Chưa bao giờ bớt lo, chỉ sợ cậu ta gây phiền phức cho Tần Thời Uyên.
"Yên tâm, tôi đã đuổi tên đó đi rồi, chưa gặp được Tần Thời Uyên đâu. Nhưng nếu cậu ta tới tìm cô, dù cậu ta nói gì cũng phải từ chối. Điềm Điềm, lần này cô phải nghĩ cho bản thân trước."
Bạch Điềm Điềm nắm chặt điện thoại, trong đầu hiện ra những gì từng đọc trong nguyên tác. Cô biết rõ, quãng thời gian sắp tới chính là cơn ác mộng của Bạch Điềm Điềm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!