Chương 26: Cho tao ôm một cái

Trước mắt Trần Đường bắt đầu xuất hiện những đốm sáng li ti, từng chấm từng chấm sáng yếu ớt, chậm rãi hội tụ lại thành một đường sáng mảnh, uốn lượn linh hoạt trên không trung, thoạt nhìn có chút đáng yêu vô cùng.

"Thì ra hôm đó kéo tao lại chính là thứ này à."

Cô nhịn không được, đưa tay chọc nhẹ một cái. Ánh sáng chạm vào đầu ngón tay cô thì lập tức rụt lại như thể mắc cỡ, qua vài giây mới rón rén ló ra, tiếp tục men theo không trung nghiêng người về phía cô.

"Có cảm giác quá tải không đó?" Lỡ đâu làm sập hệ thống nữa thì toi.

Hệ thống: [Hiện tại chưa có, chỉ một sợi thôi thì sẽ không nguy hiểm.]

Dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên hệ thống thao tác mấy đường sáng này.

Mắt Trần Đường sáng rực, hào hứng hỏi: "Tiểu Nhất, mày biết buộc nơ bướm không?"

Vài giây sau, đường sáng xoay vài vòng giữa không trung, rồi từ tốn biến thành một cái nơ nhỏ xinh lấp lánh.

Trần Đường vỗ tay: "Làm cái nút thắt Trung Quốc đi."

Hệ thống: [......]

"Thêm cái nút hoa mai nữa!"

[Đủ rồi! Đây không phải đồ cho cô chơi!]

Đường sáng rung rung trong không khí, dựng thẳng thành một vệt sáng như đang tức giận, sự bất mãn rõ rành rành.

Trần Đường nhún vai, cầm lấy sợi sáng trong tay xoa xoa, càng nhìn càng thích: "Cái này hay ghê, sau này còn có thể giúp làm việc nhà, đi làm hộ tao, lại không cần ăn cơm, tuyệt vời quá còn gì."

Hệ thống im lặng vài giây mới đáp: [Hình thành đường sáng này tiêu tốn rất nhiều năng lượng, không duy trì được lâu đâu. Đừng có mơ tôi sẽ giúp cô làm việc.]

"Tiếc thật đó."

Cô kéo sợi sáng, quấn quanh cổ tay mình một vòng rồi thuần thục thắt nút. Đường sáng lấp lánh tựa như chiếc vòng tay.

Hệ thống: [Cô đang làm gì đấy?]

"Phòng khi mày đột nhiên lại biến mất. Không sao đâu, cứ coi như cùng tao ngủ một giấc, đợi năng lượng cạn thì tự tháo ra."

Dứt lời, Trần Đường ngáp một cái, chui vào chăn ngủ.

Tối qua cô đã ngủ không ngon, ban ngày còn phải đấu trí với hội đồng quản trị, giờ hệ thống quay lại, lòng cô bỗng yên ổn lạ thường, vừa chạm gối đã thiếp đi.

Hệ thống vừa mới tự sửa xong, theo nguyên tắc không lãng phí năng lượng, nó im lặng quan sát trạng thái ngủ của cô. Đợi cô sắp chìm vào giấc mộng, nó nhẹ nhàng cử động đường sáng, định lặng lẽ rút mình ra.

Chỉ mới vừa động, giọng nói mơ màng của Trần Đường vang lên: "Tiểu Nhất... lần sau mày biến mất nhớ nói trước với tao một tiếng nhé, đừng bỏ tao lại một mình."

Hệ thống muốn nói rằng chương trình sập chỉ diễn ra trong chớp mắt, dù muốn báo trước cũng chẳng có cơ hội. Nhưng nhìn dáng vẻ cô nửa tỉnh nửa mê vẫn còn dặn dò, cuối cùng đổi lời thành:[Được.]

Đường sáng ngừng lại vài giây, rồi chậm rãi quấn quanh cổ tay Trần Đường, ngoan ngoãn không động đậy nữa, mãi cho đến nửa đêm khi năng lượng tiêu hao hết, nó mới tan thành từng đốm sáng, biến mất trong bóng tối.Tin tức hội đồng quản trị định đuổi Trần Đường nhưng bị Tần Thời Uyên và Tần Dũng liên thủ bác bỏ nhanh chóng lan khắp MQ.

Sáng hôm sau, khi Trần Đường tới công ty, đâu đâu cũng nghe thấy những lời đồn xoay quanh cô, ánh mắt ngưỡng mộ dọc suốt đường đi.

Dù gì thì hội đồng quản trị đã tung hoành MQ bao năm, muốn đuổi ai thì đuổi, đây là lần đầu tiên có người thoát khỏi nanh vuốt của họ, lại còn được hai đời tổng tài cùng ra mặt bảo vệ, giá trị cá nhân lập tức tăng vọt.

Trần Đường vui vẻ nhận hết lời khen, cho tới khi bước đến bàn làm việc thì trước mắt là một núi tài liệu. Cô lập tức tối sầm mặt mày.

"Sao tao thấy việc còn nhiều hơn trước vậy? Không lẽ là ảo giác thôi chứ?"

Hệ thống: [Tôi sẽ dạy cô nghiệp vụ mới. Học xong thì đống hồ sơ này sẽ xử lý nhanh thôi. Lần trước tôi dạy báo cáo tài chính, cô làm xuất sắc đấy còn gì.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!