Lúc đầu, Trần Đường chỉ đang giả vờ nghe cho có mấy vị giám đốc trong phòng họp đang răn dạy, vào tai trái ra tai phải. Nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu, mắt cô sáng rực lên, cả người lập tức tỉnh táo hẳn.
"Tiểu Nhất! Mày quay lại rồi à!"
Hệ thống đáp lại bằng một tiếng "Ừm".
Trần Đường hơi kích động: "Trước đó mày đột nhiên biến mất, tao còn tưởng mày thấy tao làm nhiệm vụ không tốt nên bỏ đi rồi cơ."
[Không có, nhiệm vụ của cô luôn hoàn thành rất xuất sắc.]
Sau hai giây ngừng lại, hệ thống nhanh chóng nói tiếp: [Liên hệ ngay với người hậu cần lần trước giúp cô dọn hoa ở công ty, kể tình hình cho ông ấy biết.]
"Được!"
Tranh thủ lúc quản lý Vương thu hút được sự chú ý của các giám đốc khác, Trần Đường nhanh chóng lấy điện thoại ra, tìm số của người đàn ông lần trước, gửi một tin nhắn:
[SOS! Tôi bị mấy ông giám đốc trong công ty bắt được rồi! Họ định đuổi việc tôi! Đại ca, mau đến cứu tôi với!!!]
Sau khi ấn gửi, cô mới quay sang hỏi: "Sao lại nhắn cho ông ta? Ông ta giúp được gì sao?"
Trần Đường thật sự không thể tưởng tượng nổi một nhân viên hậu cần thì giúp được gì?
Lẽ nào xông vào phòng họp với cây chổi lau nhà đánh nhau với đám giám đốc?
Hệ thống tất nhiên biết rõ thân phận thật sự của "hậu cần" kia, nhưng không giải thích, chỉ nhẹ giọng nói: "Chỉ cần ông ấy đến, đa phần chuyện sẽ được giải quyết."
Trần Đường gật đầu: "Tiểu Nhất, trước đó mày đi đâu vậy? Tao gọi mãi mà mày không trả lời."
[Hệ thống gặp trục trặc nhỏ, tạm thời mất kết nối. Giờ đã khôi phục rồi.]
Hệ thống thở phào nhẹ nhõm. May mà nó đã sửa xong máy chủ trong đêm, vừa kết nối lại với Trần Đường đã gặp ngay tình huống khẩn cấp.
Nếu Trần Đường mà thật sự bị đuổi, thì câu chuyện tình yêu giữa Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm lấy đâu ra mà tiếp tục?
"Là vì cứu tao đúng không? Lúc tao nhảy xuống, tao cảm giác như có cái gì đó kéo mình lại một chút."
[Ừm, lúc đó sợ cô xảy ra chuyện, tôi hơi quá tải một chút. Lần sau tôi sẽ điều chỉnh.]
"Không ngờ cái hệ thống này của mày đến lúc quan trọng lại khá đáng tin đấy, hình như không phải hàng lậu thật." Trần Đường vui vẻ nhướng mày, tâm trạng rõ ràng rất tốt.
Bên kia, giám đốc Trương đang mắng mỏ quản lý Vương bỗng đập bàn cái "rầm".
"Trần Đường! Cô còn dám cười à? Đến nước này rồi mà vẫn không có chút hối cải nào sao?!"
Trần Đường mới chịu ngắt đoạn đối thoại với hệ thống, nghiêm mặt lại một chút, nhưng trong mắt vẫn mang theo ý cười, hoàn toàn không nhịn được.
"Đuổi việc! Phải đuổi việc ngay lập tức! Dù có là Tần Thời Uyên cũng không cứu nổi cô đâu!"
Giám đốc Trương vung tay chỉ trích, tóc tai như muốn dựng ngược.
—
Cùng lúc đó, ở một phía khác của công ty, Tần Thời Uyên và Tần Dũng đang đứng trên sân thượng.
Tần Dũng mang theo cơm trưa do Bùi Lan chuẩn bị, còn có mấy cái đùi gà to đùng. Mười phút trước ông vừa tới công ty MQ, vừa bước vào đã đụng ngay Tần Thời Uyên.
Hôm qua họ mới gặp nhau ở khách sạn Thánh Hào, vậy mà hôm nay gặp lại đã thấy như cách biệt cả thế kỷ.
Chỉ cần nhìn bộ dạng mặt mũi bầm dập của Tần Thời Uyên thôi, Tần Dũng đã thấy không hiểu gì rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!