Chương 22: Thanh danh chẳng còn

Cốt truyện lại được bẻ về đúng quỹ đạo rồi sao?

Trần Đường vừa từ ban công trở vào, đứng ngoài phòng bệnh đã nghe thấy lời của Tần Thời Uyên, cả người sững lại.

Trong nguyên tác viết rằng: Bạch Điềm Điềm gặp nạn ở khách sạn Thánh Hào, được Tần Thời Uyên cứu, từ đó tình cảm đôi bên thăng hoa.

Thực tế, quá trình lần này hoàn toàn ngược lại, nhưng kết cục vẫn giống y như đúc.

Rốt cuộc là nguyên tác có vấn đề? Hay vì mình chen vào nên cốt truyện mới biến dạng?

Một lúc, Trần Đường vẫn nghĩ không thông. Nếu hệ thống còn ở đây, biết đâu đã moi được đáp án từ miệng nó rồi.

Nghĩ vậy, cô đẩy cửa bước vào.

Vừa thấy cô, hai người trong phòng giật mình, đồng loạt buông tay.

Bạch Điềm Điềm là vì ngượng, còn Tần Thời Uyên thì phản xạ có điều kiện, không còn cách nào khác, lần nào anh ta mới tới gần Bạch Điềm Điềm, Trần Đường cũng nhảy ra quấy rối, đến PTSD mất thôi.

Đường đường là ông chủ, cớ gì lại phải sợ một cô thư ký?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Tần Thời Uyên mới chợt tỉnh, đưa tay định kéo Bạch Điềm Điềm lại, ai ngờ đối phương đã rụt tay về, chẳng chạm nổi vào.

Tự dưng có chút khó ở, anh ta ngẩng đầu nhìn Trần Đường.

"Thư ký Trần, sau khi tôi bị bỏ thuốc vào rượu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trên người tôi lại nhiều vết thương như vậy?"

Bạch Điềm Điềm nghe vậy lập tức căng thẳng.

Trần Đường liếc cô ấy một cái "bình tĩnh", rồi mập mờ kể lại một lượt những việc xảy ra trong ngày, bỏ qua chi tiết mình đã đập ngất anh ta, sự xuất hiện của Bạch Điềm Điềm, và màn đẩy anh ta vào thang máy.

Do bị thuốc khống chế, Tần Thời Uyên mù tịt mọi chuyện khi ấy, chau mày: "Ý cô là, lúc đó có người đánh tôi?"

"Vâng. Có kẻ mai phục trong khách sạn, muốn chụp lén anh, hẳn cũng là kẻ bỏ thuốc. Tôi chạy ra ngoài gọi người giúp, lúc quay lại thì thấy hắn đang hành hung anh. May là tôi kịp thời xông vào, đuổi được hắn đi."

Trần Đường nói chuyện có đầu có cuối, thật giả lẫn lộn.

Theo lời hệ thống, khi ấy đúng là có người định chụp lén, chỉ là chưa thành mà thôi.

Vậy nên đổ hết thương tích của Tần Thời Uyên lên đầu hắn cũng chẳng oan.

Nói xong, cô lại thấy sắc mặt Tần Thời Uyên khác lạ, ánh mắt u uất hẳn. Cô hiếu kỳ: "Tần tổng, anh biết kẻ đó là ai sao?"

Tần Thời Uyên hừ lạnh: "Ngoài hắn ra, còn ai được nữa?"

Trần Đường lập tức nhớ tới đại phản diện số một trong nguyên tác, em trai của Tần Thời Uyên: Tần Thời Viễn.

Theo phần giới thiệu cốt truyện, hiện Tần Thời Viễn đang du học ở nước ngoài, một tháng nữa về nước, lúc ấy sẽ cùng Tần Thời Uyên mở màn một trận tranh đoạt tình yêu và quyền lực.

Không ngờ tên đó đã ra tay từ sớm đến thế.

Từ lúc nhắc tới Tần Thời Viễn, sắc mặt Tần Thời Uyên vẫn đen như mực, không nói thêm.

Đợi một lúc, Trần Đường thật sự không nhịn được: "Tần tổng, còn một chuyện nữa."

"Nói."

"Đây là hóa đơn viện phí. Khi nãy anh vẫn chưa tỉnh, tôi tạm ứng trước rồi. Công ty có thanh toán lại không ạ?"

Cô lôi trong túi ra hai tờ hóa đơn đưa sang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!