Chương 21: Thần tích

"Bạch Điềm Điềm!"

Trần Đường vừa hét xong, "rầm" một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại.

Cô sững người: "Cô gái này, chẳng lẽ tưởng đóng cửa lại thì mình sẽ không nhìn thấy cô ấy hả?"

Tần Thời Uyên lúc này mới mơ màng ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ: "Vừa nãy cô gọi ai?"

Trong đầu Trần Đường bắt đầu gõ trống hỏi hệ thống điên cuồng: "Bạch Điềm Điềm sao lại ở đây? Không phải đáng lẽ đang ở nhà à?"

Hệ thống thản nhiên trả lời, không buồn diễn kịch nữa: [Nguyên tác không nhắc tới.]

"Biết ngay mà, cái truyện này đúng là bản lậu!"

Trần Đường chửi thầm. Cô từng đọc qua nguyên tác, cảnh này đúng là cực kỳ mơ hồ, chỉ dùng một câu vỏn vẹn: "Tần Thời Uyên tình cờ gặp Bạch Điềm Điềm ở khách sạn Thánh Hào, giải vây cho cô, cả hai dưới bầu trời đêm thổ lộ tâm ý, từ đó sa vào lưới tình."

Giờ nhớ lại, nguyên tác ngoài đúng người đúng chỗ, tình tiết toàn vớ vẩn!

Truyện lậu còn có lỗi chính tả, truyện này thì đến logic cũng sai bét.

Lúc này, thuốc trong người Tần Thời Uyên đã phát tác đến đỉnh điểm, đầu óc như tương, ánh mắt mơ màng, toàn thân nóng bừng.

Chưa tới mấy giây, cửa phòng lại mở ra. Bạch Điềm Điềm gượng cười bước vào lần nữa:

"Trùng hợp ghê, không ngờ cũng gặp hai người ở đây nha~"

Cô ấy cũng chẳng ngờ được, mới lén trốn nhà đi tụ tập mà vẫn đụng phải Tần Thời Uyên. Ban nãy tính chuồn luôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đành giả vờ ngây thơ quay lại.

Trần Đường: "Cô làm gì ở đây?"

"À, tôi ăn tối với mấy bạn lớp học thêm. Không ngờ chỗ Tần tổng hẹn khách cũng là ở đây..."

Bạch Điềm Điềm lén nhìn sang Tần Thời Uyên, sợ ông tài trợ nổi điên. Nhưng đợi mãi, anh ta chỉ chăm chăm nhìn cô ấy, ánh mắt đỏ ngầu.

"Anh... sao thế?"

Trần Đường tỉnh bơ: "À, vừa bị người ta hạ thuốc xong."

"Cái gì?!" Bạch Điềm Điềm sợ hãi, lo lắng bước tới: "Thuốc gì? Có nguy hiểm không?!"

Vừa đến gần, người từ nãy vẫn như tượng đá đột nhiên túm lấy cô ấy. Ánh mắt trở nên sắc lẹm.

"Là em."

Bạch Điềm Điềm run bắn, phủ nhận ngay: "Không, anh nhận nhầm người rồi!"

Cô ấy không dám để anh ta biết mình nói dối ở nhà mà trốn ra chơi.

Nhưng Tần Thời Uyên vẫn nhìn chằm chằm, giọng chắc nịch: "Không, anh tuyệt đối không nhận nhầm. Chính là em, Tiêu Vũ Phi!"

Bạch Điềm Điềm lúc này vừa mới nhen nhóm tí tình cảm với anh ta, nghe xong máu sôi lên:

"Tiêu Vũ Phi? Anh còn nhớ cô ta à..." Nhưng chưa kịp chửi xong, chợt nhớ điều gì đó, đổi giọng ngay: "Đúng vậy! Em chính là Tiêu Vũ Phi!"

Trần Đường đang đứng ôm 10 hộp đồ ăn thừa cũng ngơ ngác: "Ủa? Lừa được vậy luôn à?"

Ban đầu Bạch Điềm Điềm được coi là thế thân của Tiêu Vũ Phi vì hai người giống nhau. Giờ Tần Thời Uyên đầu óc không tỉnh táo, nghe xong liền tin sái cổ, nắm tay cô ấy chặt hơn, giọng đầy kích động: "Anh biết mà, là em! Vũ Phi, em đến cứu anh đúng không?"

Bạch Điềm Điềm mặt không cảm xúc, vỗ nhẹ lưng anh ta, chạm vào người anh ta thấy nóng hừng hực, quay sang hỏi Trần Đường: "Giờ làm gì đây? Rốt cuộc anh ta trúng thuốc gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!