Quan hệ giữa Tần Thời Uyên và bố không tốt, nhớ về thời thơ ấu, toàn là dáng vẻ hung hãn của Tần Dũng.
Sau khi trưởng thành giành quyền khống chế công ty MQ từ tay ông, Tần Thời Uyên vốn đã chuẩn bị tinh thần xé toạc mặt nạ, không ngờ đối phương lại chủ động nhượng bộ, khiến đại chiến không nổ ra, đôi bên rơi vào một trạng thái cân bằng vi diệu.
Tần Dũng không đến công ty, anh ta cũng không về nhà, tuy cùng họ Tần, nhưng nước sông không phạm nước giếng.
Thế mà hôm nay ông cố ý đến công ty, còn chắp tay vái mấy con cá chép này là có ý gì?
Tần Thời Uyên tua đi tua lại đoạn video giám sát, vẫn chẳng nhìn ra manh mối, bèn dứt khoát bước đến cạnh bồn cá, hơi khom người, tỉ mỉ ngắm nghía mấy con cá chép mập ú đang bơi lội bên trong.
Trần Đường cũng khá có thiên phú nuôi dưỡng, từ sau khi cô tới, cây phát tài cô trồng xanh rì rì, cá chép cũng càng ngày càng béo. Năng lực công việc thì không ra gì, các loại kỹ năng lặt vặt khác ngược lại biết không ít.
Tần Thời Uyên và cá chép mắt to trừng mắt nhỏ một lúc mà vẫn chẳng thấy gì lạ, bèn gọi Trần Đường vào.
"Hôm nay cô làm gì trong văn phòng của tôi?"
"Sao anh biết?"
Tần Thời Uyên hừ lạnh, chỉ vào camera trên trần: "Văn phòng tôi có giám sát, cô tưởng những động tác của cô tôi không biết à?"
Trần Đường nghe xong lại thở phào. Trước khi đổi cây phát tài, cô đã cố ý xoay lệch ống kính, camera căn bản không quay được cô. Không có kỹ xảo gì, toàn là kinh nghiệm tích lũy từ những ngày nhặt ve chai trước đây.
Cô lập tức phủ nhận: "Tôi có làm gì đâu."
"Không làm? Thế cái này là gì?"
Tần Thời Uyên xoay màn hình về phía cô, bấm nút phát. Trong hình ảnh, Trần Đường và Tần Dũng cùng quỳ lạy bái bái trước bể cá.
Thấy thế, Trần Đường giải thích: "Đấy là nhân viên hậu cần mới, tôi với ông ấy cho cá ăn."
"Hậu... cần?!"
Tần Thời Uyên hơi mở to mắt, lại nhìn kỹ Tần Dũng trong video.
Ông hẳn vừa từ sân golf về, đội mũ che nắng, đeo găng, quần áo thì nhẹ nhàng đơn giản. Nếu người ngoài không biết... trông đúng là khá giống nhân viên hậu cần thật.
"Hai người chỉ cho cá ăn thôi?"
Trần Đường gật đầu. "Tôi còn tặng ông ấy một con gà quay nữa mà."
Tần Thời Uyên: ...
"Tần tổng, còn chuyện gì không?" Trần Đường hỏi.
Lúc này tâm trạng Tần Thời Uyên vô cùng phức tạp. Cả chuyện này quá đỗi hoang đường, thậm chí khiến anh ta thoáng mơ hồ. Anh ta phất tay: "Không, cô ra ngoài đi."
Trên máy, Tần Dũng vẫn còn đang chắp tay vái bể cá, kỳ lạ hết chỗ nói. Lần đầu tiên anh ga biết, thì ra ba mình còn có sở thích này...
Rời khỏi văn phòng, Trần Đường nghi hoặc hỏi hệ thống: "Tiểu Nhất, mày nói hồi nãy Tần Thời Uyên có ý gì? Chẳng lẽ anh ta phát hiện cây phát tài là giả rồi?"
Hệ thống dĩ nhiên biết rõ ngọn ngành. Lúc Trần Đường đổi cây, Tần Dũng vừa vào là hệ thống đã nhận ra thân phận của ông. Khi ấy nó định lên tiếng, ai ngờ Trần Đường nhanh miệng nhận nhầm ông là nhân viên hậu cần. Kỳ quái là Tần Dũng lại không phản bác, không những chấp nhận thân phận ấy, còn giúp Trần Đường cùng đổi cây, cho cá ăn, khiến hệ thống cũng ngơ ngác theo.
Giờ đối mặt câu hỏi của Trần Đường, nó cũng không biết phải giải thích sao.
[Có lẽ là không phát hiện đâu? Ký chủ đừng lo.]
"Thế thì tốt, tao không muốn bị trừ lương đâu."
Bên kia, Tần Dũng còn không biết cảnh mình cho cá ăn đã bị con trai xem trọn. Ông xách gà quay về đến nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!