Một giọng điệu ỏn ẻn vang lên trong quán cà phê, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều đồng loạt quay lại.
Quản lý quán vừa đưa một nhân viên đến đồn cảnh sát vì hành vi không đứng đắn, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ đã nghe thấy giọng của Trần Đường, lập tức xắn tay áo lên.
"Má nó chứ, hôm nay sao toàn b**n th** vậy trời? Mới tiễn một đứa đi, lại thêm một đứa nữa tới!"
Anh ta hầm hầm cầm bình cà phê bước ra, vừa thấy Trần Đường và con chó đang ngơ ngác trong tay cô, khí thế hùng hổ lập tức xẹp lép.
Bé ơi, em có cần luật sư không?
Cả quán cà phê yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng tim đập, tất cả ánh nhìn đều dồn vào một người một chó.
Người đi đầu là Tần Thời Uyên cũng sững sờ quay đầu lại, vừa hay chạm phải ánh mắt của nữ chính Bạch Điềm Điềm đang ngẩng lên. Nhìn thấy khuôn mặt ấy, anh ta lập tức ngẩn người, mắt hơi mở to.
Thành công rồi!
Trần Đường vừa vuốt đệm thịt trên móng của bé Samoyed vừa reo lên trong lòng, phấn khích không thôi.
Hai giây sau, Tần Thời Uyên mới hoàn hồn, nhíu mày nhìn Trần Đường, trong đời lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác quê độ.
"Trợ lý Trần, cô đang làm gì vậy???"
Rõ như ban ngày còn hỏi gì nữa?
Chọc ghẹo cún cưng chứ gì.
Chuyện này không ai làm thì tôi làm.
Nữ chính Bạch Điềm Điềm cũng chết sững, có người thích chó của cô ấy thì đúng là chuyện tốt, dù người kia mới nhìn có hơi đáng sợ, nhưng nhìn kỹ lại...
Còn đáng sợ hơn hồi nãy.
Cô ấy cười gượng: "Nó tên là Tứ Hỷ, cô thích thì cứ vuốt."
Trần Đường đáp tỉnh bơ: "Tôi đang vuốt rồi đấy."
Vừa nói, vừa dùng kỹ thuật điêu luyện vỗ vuốt một cách điệu nghệ, khiến bé Tứ Hỷ nhà người ta phê tới mức không biết mình là ai nữa.
Trong nguyên tác chỉ lướt nhẹ qua chi tiết nữ chính nuôi chó, ai ngờ lại đáng yêu vậy trời, hai cái tai mềm mềm như bánh mochi, đã vuốt là không dừng lại được.
"Tôi nói cô qua đây ngay!" Giọng Tần Thời Uyên vang lên.
Mục tiêu hoàn thành, Trần Đường rốt cuộc cũng thu tay lại, xách cặp công văn quay về đứng sau lưng Tần Thời Uyên, mặt mày bình tĩnh như chưa từng hóa điên với chó nhà người ta.
Tần Thời Uyên thì mắt vẫn dán chặt vào nữ chính, cứ như bị thôi miên bởi khuôn mặt ấy, biểu cảm còn mất kiểm soát hơn cả lúc Trần Đường phát cuồng.
"Cô tên gì?"
"Bạch Điềm Điềm."
Tần Thời Uyên gật đầu, thầm ghi nhớ cái tên này, rồi chủ động giới thiệu: "Tôi họ Tần."
Bạch Điềm Điềm gật đầu: "Tôi biết."
"Cô biết tôi?"
MQ là một công ty có tiếng quốc tế, trong nước lại càng không cần bàn. Người ta biết đến anh ta cũng là điều bình thường thôi.
Tần Thời Uyên nở một nụ cười đầy tự tin.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!