Giai điệu dịu dàng của điệu valse lơ lửng trên trần sảnh tiệc, người trong sàn nhảy ghép thành từng đôi, đang theo nhạc mà uyển chuyển khiêu vũ.
Trần Đường đang nhảy với Bạch Điềm Điềm.
Cô mặc âu phục quần tây, tóc ngắn ngang tai; đứng cạnh Bạch Điềm Điềm trong chiếc váy dài vậy mà hoàn toàn không hề lạc quẻ.
Cô chưa học khiêu vũ, nhưng Bạch Điềm Điềm lại rất rành, cũng là một cô giáo cực kỳ xuất sắc, có cô ấy dẫn dắt, hai người cũng không đến nỗi giẫm chân ngã dúi dụi.
Nhưng Bạch Điềm Điềm vẫn không yên tâm, mượn động tác khiêu vũ, vội vã liếc ra ngoài sân, rồi sợ đến mức lập tức thu ánh mắt về.
"Trần Đường, Tần tổng có phải đang lườm bọn mình không?"
"Phải."
Mặt Bạch Điềm Điềm lập tức nhăn như mướp đắng.
Cô ấy đồng ý với Trần Đường, một là vì quả thật muốn nhảy với Trần Đường, lý do thứ hai là vì câu nói vừa rồi của Tần Thời Uyên.
Nếu để Tần Thời Uyên phát hiện ra cô ấy thật ra chẳng giống chút nào với "bạch nguyệt quang", một tháng 50 vạn tiền sinh hoạt của cô ấy sẽ bay biến. Hiện giờ cô ấy đang chuẩn bị thi cao học, khoản tiền sinh hoạt ấy vô cùng quan trọng.
Giữa việc tát Tần Thời Uyên một cái để giữ nhân thiết và nhảy với Trần Đường, Bạch Điềm Điềm chọn vế sau.
Một phút trôi qua, cô ấy lại hỏi: "Còn lườm không?"
"Còn."
Trần Đường vừa nhảy vừa ngẩng nhìn chiếc đèn chùm lộng lẫy trên đầu, quan sát thời điểm và hướng có thể rơi xuống của nó.
Đúng lúc này, ban nhạc bắt đầu đổi nhạc.
Người trong sàn nhảy lần lượt đổi bạn nhảy.
Trần Đường và Bạch Điềm Điềm xoay một vòng, vừa khéo đi tới trước mặt Tần Thời Uyên.
Tần Thời Uyên thấy vậy, giơ tay ra.
Tới lượt tôi rồi chứ?
Còn chưa kịp chạm vào Bạch Điềm Điềm, Trần Đường đã xoay người, lại dắt người trượt vào sàn nhảy.
Sắc mặt Tần Thời Uyên lập tức khó coi hơn.
Bạch Điềm Điềm: "Trần Đường, bọn mình còn nhảy nữa không?"
"Ừ, nhảy thêm một lát."
Đèn chùm còn chưa rơi, nguy cơ chưa được hóa giải, cô đâu thể tùy tiện giao Bạch Điềm Điềm ra.
Thế là hai người vòng đi vòng lại trong sàn, ánh mắt Tần Thời Uyên mỗi lần một âm trầm hơn.
Ngoài sàn, người chú ý tới Trần Đường và Bạch Điềm Điềm không chỉ có Tần Thời Uyên, còn có Bùi Lan.
Là vợ của một trong những người sáng lập thương hội, Bùi Lan có thể phát thư mời, dĩ nhiên bản thân cũng có thể tham dự. Bà đến từ rất sớm, nhìn quanh bốn phía, muốn xem Trần Đường có đến không.
Đến khi thấy Trần Đường xuất hiện, bà mới thật sự thả lỏng, định đi tới, lại lo đối phương không vui.
Bùi Lan hơi u sầu, không ngờ một đời hô phong hoán vũ, nói gì người nấy phải nghe hơn năm mươi năm, có một ngày lại rụt rè dè dặt như thế.
Bà bưng một ly rượu, lặng lẽ theo sau, thấy Trần Đường ăn uống ngon lành thì hài lòng gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!