Chương 17: Lời mời anh nói là cái này sao?

Trần Đường chỉ vào đồng hồ.

"Giám đốc Tần, tiệc tối sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đi thôi."

Tần Thời Uyên hít sâu một hơi, nhẫn nhịn mấy lần, sau đó kéo tay Bạch Điềm Điềm cùng lên xe.

Hôm nay Bạch Điềm Điềm quả thực rất xinh đẹp, khiến anh ta không khỏi nhớ đến ánh trăng trắng trong lòng mình. Trên xe, mấy lần Tần Thời Uyên muốn làm chút gì đó, nhưng đều bị Trần Đường ngăn lại.

Cuối cùng, Trần Đường còn tiện tay quăng cho anh ta mấy tập tài liệu.

"Giám đốc Tần, công việc hôm nay của anh còn chưa xong đâu, bây giờ vẫn còn chút thời gian, chi bằng tranh thủ xem qua?"

Sắc mặt Tần Thời Uyên đã đen như đáy nồi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau vẫn là đưa tay nhận lấy đống tài liệu đó, bắt đầu xem trong xe.

Kẻ cuồng công việc thì không thể từ chối công việc, cũng giống như cá không thể rời nước.

Anh ta xử lý công việc rất nhanh, đọc lướt, đưa ra đề xuất, quyết định rồi ký tên, từng bước một mạch như nước chảy mây trôi, rất nhanh đã giải quyết xong một tập.

Xem đến tập cuối cùng, động tác của anh ta hơi khựng lại, ngẩng đầu lên.

"Khoan đã, cái này chẳng phải là phần việc của cô sao? Sao lại để tôi làm?"

Trần Đường: ...

Thôi tiêu rồi, bị phát hiện rồi.

Dạo gần đây cô toàn bận học hệ thống huấn luyện làm thư ký chuẩn mực, công việc chất đống cả núi, căn bản không có thời gian làm, định lén nhét vào đống việc của Tần Thời Uyên, tiện thể bắt anh ta làm luôn giúp. Ai dè mắt anh ta lại thính thế.

[Hệ thống]: Tôi đã bảo là sẽ bị phát hiện mà.

"Cứ tưởng tâm trí anh ta bây giờ đều đặt hết lên người Bạch Điềm Điềm, đầu óc đơ rồi chứ, hừm, tính sai."

Trần Đường âm thầm thở dài, ngoài mặt lại giả vờ kinh ngạc: "Thật à? Tôi cầm nhầm hả? Xin lỗi nhé, giám đốc Tần."

Vừa nói vừa rút lại tập tài liệu, nhét vào cặp mình.

Tần Thời Uyên nheo mắt lại, anh ta bắt đầu nghi ngờ vị thư ký Trần này cố ý làm vậy, vì muốn ngăn không cho anh ta tiếp cận Bạch Điềm Điềm mà đến chiêu này cũng dám xài.

Chính vì bị cô phá đám suốt, mà cả quãng đường anh ta với Bạch Điềm Điềm chưa nói được câu nào ra hồn.

Nhưng mà cũng sắp tiễn được cái bóng đèn này đi rồi.

Bữa tiệc hôm nay, thư ký và trợ lý không được vào hội trường, đợi cô đi rồi, anh ta sẽ thoải mái tiếp cận Bạch Điềm Điềm, chạm chạm nắm nắm!

Xe nhanh chóng dừng lại trước hội trường tổ chức tiệc tối, Trần Đường xách cặp tài liệu, đi phía sau hai người họ, chuẩn bị vào trong.

Lúc vào cửa, Tần Thời Uyên lấy ra một tấm thẻ màu đen đưa cho bảo vệ, đối phương kiểm tra xong liền cúi người chào: "Hoan nghênh giám đốc Tần đến tham dự."

Trần Đường thấy tấm thẻ màu đen ấy thì có chút quen mắt, nhưng thấy Tần Thời Uyên định đi tiếp nên cũng không để tâm nữa mà bước theo.

Ai ngờ vừa đến cửa đã bị bảo vệ chặn lại, thái độ lãnh đạm: "Xin lỗi, buổi tiệc hôm nay chỉ dành cho khách mời có thư mời. Mỗi thư mời chỉ được dẫn theo một khách nữ. Thư ký, trợ lý, tài xế vui lòng chờ trong phòng nghỉ bên kia."

Anh ta chỉ về phía một căn phòng nhỏ gần đó, nơi dành riêng cho tài xế nghỉ ngơi chờ đợi.

Trần Đường mặc vest, tay xách cặp tài liệu, vừa nhìn đã biết là nhân viên đi theo Tần Thời Uyên.

Bạch Điềm Điềm hơi hoảng, vội nói: "Nhưng mà, Trần Đường đã hứa sẽ cùng tôi vào dự tiệc mà..."

Tần Thời Uyên ôm eo cô ấy, trong mắt đầy vẻ chế giễu, lạnh giọng nói: "Đây là quy định của buổi tiệc, cô ta chờ bên ngoài cũng thế thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!