Tần Thời Uyên ban đầu chỉ định ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm, ai ngờ lại thấy một bóng người lén la lén lút. Đến gần nhìn kỹ mới phát hiện là Bùi Lan, khiến anh ta khá bất ngờ.
Những lần trước Bùi Lan đến công ty đều rầm rộ đến mức ai cũng biết. Mới vừa đến dưới lầu, Tần Thời Uyên trong phòng làm việc đã có thể nghe tiếng bà chửi ầm lên. Mà lần này sao lại yên ắng vậy?
Tần Thời Uyên bước tới, liếc vào trong phòng nghỉ, vừa hay thấy Trần Đường cùng mấy người đồng nghiệp đang vừa ăn vừa cười đùa.
Không lẽ lại là đồ ăn Bùi Lan mang tới?
Thấy trên đất toàn là hộp đựng đồ ăn ngoài, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó lại cau mày.
Từ sau khi có thư ký Trần, trợ lý Chương và quản lý Vương cũng bị kéo hư theo, ngày nào cũng ăn đồ rác rưởi trong công ty. Không thể học theo anh ta một chút à?
Đang nghĩ ngợi thì Bùi Lan quay đầu lại, thấy Tần Thời Uyên đứng sau lưng thì giật mình.
"Thời Uyên? Sao con lại ở đây?"
Sắc mặt Tần Thời Uyên lập tức trầm xuống: "Đây là công ty của con, câu này phải là con hỏi mẹ mới đúng. Mẹ lại định làm gì nữa?"
Bùi Lan liếc anh ta một cái, không vui nói: "Sao lần nào nói chuyện với mẹ, con cũng như muốn khẩu chiến vậy hả?"
"Gieo nhân nào gặt quả nấy, con chỉ đáp lễ đúng mực thôi."
"Mẹ làm vậy lúc nào..."
Bùi Lan vừa định phản bác thì lại nhớ đến lời Trần Đường nói lần trước, bèn nuốt hết cơn giận vào bụng, nói: "Mẹ có chuyện muốn tìm con."
Không muốn làm phiền mấy người trong phòng nghỉ, Bùi Lan kéo Tần Thời Uyên ra chỗ khác, lấy từ trong túi ra một tấm thiệp mời.
"Vài ngày nữa thương hội trong nước tổ chức một buổi tiệc, con vẫn luôn muốn đi mà đúng không? Đây là thiệp mời."
Tần Thời Uyên nhướng mày.
Buổi tiệc mà Bùi Lan nói đến là nơi tụ họp của các thương nhân và giới tinh anh trong nước, tiêu chuẩn vào hội cực kỳ khắt khe, lại còn áp dụng chế độ thế tập phi lý nhất quả đất.
Nhà họ Tần từ mười mấy năm trước đã có chân trong hội này, ông nội Tần còn là một trong những người sáng lập. Lẽ ra Tần Thời Uyên cũng sẽ kế thừa tư cách ấy, nhưng từ lúc anh trưởng thành thì quan hệ với gia đình đã căng thẳng đến cực độ.
Ông nội tức đến mức gạch tên anh khỏi danh sách, mà bản thân Tần Thời Uyên cũng chẳng thèm cúi đầu.
Công bằng mà nói, được tham gia một buổi tiệc như thế là cơ hội ngàn vàng để kết nối quan hệ, rất có ích cho sự phát triển của công ty MQ.
Tần Thời Uyên nhìn thiệp mời màu đen trong tay, mặt không biểu cảm.
"Con không hứng thú."
Bùi Lan trợn trắng mắt suýt bay lên trời.
Dù hai mẹ con suốt ngày như kẻ thù, nhưng là mẹ, bà hiểu rõ con trai mình nghĩ gì hơn ai hết.
Không nói nhiều, bà nhét luôn thiệp vào tay anh.
"Cầm lấy!"
Rồi dặn dò tiếp: "Buổi tiệc này có thể dẫn người đi cùng. Đừng có mà đi một mình đấy, nghe chưa?"
Vừa nói vừa liếc đầy ẩn ý về phía phòng nghỉ, mong anh ta sẽ dắt Trần Đường theo tham dự.
Coi như tặng quà mừng Trần Đường tăng lương, dẫn cô theo mở mang tầm mắt, kết thêm quan hệ, rất có ích cho tương lai.
Nhưng Tần Thời Uyên lại hiểu nhầm, cầm thiệp mời lên khựng lại trong giây lát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!