Trần Đường gửi đường link đặt món giò kho tàu mà Tần Thời Uyên từng ăn cho Chương Thanh Đồng. Nửa tiếng sau, cô bưng phần giò đã được bày biện lại đẹp mắt, mang vào văn phòng tổng giám đốc.
Tần Thời Uyên đang chăm chú viết lách, biến đau thương thành sức mạnh, một hơi xem luôn cả đống tài liệu công việc cho tuần tới, cuốn theo chiều gió với một phong độ làm việc cao ngất trời.
Trần Đường bước tới, đặt đĩa chân giò xuống trước mặt anh.
"Tổng giám đốc Tần, đến giờ ăn rồi."
Tần Thời Uyên ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt Trần Đường: "Cô đừng có đắc ý. Bà ấy chỉ đưa một phần cơm cho cô thôi."
Tui trông có vẻ đắc ý lắm sao?
Tổng giám đốc à, anh có thể đừng so đo giành sủng như mấy đứa con nít được không?
Trần Đường lập tức bảo đảm: "Dạ, tổng giám đốc, lần sau tôi tuyệt đối không ăn nữa, gặp cũng không gặp, tôi mãi mãi đứng về phía anh!"
Sắc mặt Tần Thời Uyên chẳng khá hơn là bao, trái lại còn hơi nheo mắt lại nhìn cô.
Dạo gần đây thư ký mới này quá nổi bật, nào là lên báo, nào là được cảnh sát tuyên dương, hôm qua còn treo đầy công ty cờ khen, hôm nay lại thân thiết với Bùi Lan.
Phải đập tan khí thế của cô ta một phen, cho cô ta biết làm thư ký ở MQ không dễ ăn chút nào.
"Chiều nay tôi có một cuộc đàm phán thương vụ, cô đi cùng tôi."
Trần Đường lập tức gật đầu.
"Vâng ạ, tổng giám đốc."
Tuyệt quá trời! Đi ra ngoài đàm phán, đống công việc chất như núi trên bàn lại có lý do được hoãn rồi.
Hai giờ chiều.
Tần Thời Uyên nghỉ trưa xong từ phòng nghỉ quay lại văn phòng, thấy Trần Đường đang cho cá ăn.
Chỉ thấy cô lấy một nắm thức ăn cá thảy vào bể, rồi lui lại hai bước, "bụp" một tiếng quỳ xuống, dứt khoát dập đầu về phía bồn cá.
Sốc toàn bộ họ nhà anh ta.
"Cô đang làm gì vậy?!"
Trần Đường đứng dậy, lau mồ hôi trán, bình thản nói: "Cho cá ăn đó. Trợ lý Chương bảo tôi là cho ăn kiểu này cá mới không chết. Tuy hơi phiền nhưng khá hiệu quả."
Ít nhất từ ngày cô tiếp quản, mấy con cá chép to tướng trong bể cá đều sống khỏe mạnh, con nào con nấy tung tăng như rồng.
Tần Thời Uyên nhìn mấy con cá, vẫn chưa hoàn hồn: Không hiểu nhưng tạm tôn trọng.
"Được rồi, đi chuẩn bị đi, bây giờ chúng ta xuất phát."
Trần Đường từ sáng đã chuẩn bị xong xuôi, chẳng cần sửa soạn gì thêm, xách cặp công văn theo sát Tần Thời Uyên xuống lầu.
Lần này điểm gặp đối tác là tại công ty đối phương, phải lái xe đến.
Tần Thời Uyên: "Biết lái xe không?"
Trần Đường: "Biết chạy xe đạp."
"Xe máy?"
"Xe đạp công cộng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!