Chương 13: Ngày tháng bắt đầu tươi sáng rồi

Trong văn phòng tổng giám đốc, Tần Thời Uyên hoàn toàn không bình tĩnh nổi.

Trong ký ức của anh ta, từ nhỏ đã bị cha mẹ ngược đãi, chịu đủ mọi khổ sở, chính vì thế sau khi trưởng thành, anh ta mới phải tự mình l**m láp vết thương, nhanh chóng mở rộng thế lực.

Mục tiêu của anh ta là hoàn toàn nắm quyền nhà họ Tần, kiểm soát toàn bộ công ty MQ, sau đó cắt đứt quan hệ với nhà họ Tần, giáng trả nỗi đau anh ta từng chịu đựng từ nhỏ đến lớn do cha mẹ gây ra.

Trong tình huống như vậy, mà Bùi Lan lại mang cơm trưa đến cho anh ta?

Chuyện này sao có thể xảy ra?

Tần Thời Uyên nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Theo thói quen trước giờ, anh ta lẽ ra phải lập tức khóa trái cửa văn phòng, giả vờ không có ở đó, mặc cho Bùi Lan ngoài kia có làm ầm lên thế nào, anh ta cũng không ra, không gặp mặt, không nói chuyện.

Nhưng lần này, trong lòng anh ta rõ ràng có chút dao động.

Chẳng lẽ bà thật sự chỉ đến để đưa cơm?

Trong số ít những ký ức tuổi thơ của Tần Thời Uyên, hình như Bùi Lan cũng từng đưa cơm cho anh ta, không rõ giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, tóm lại kết cục là anh ta bị treo lên đánh một trận nhừ tử.

Nghĩ tới những ký ức đau thương đó, Tần Thời Uyên siết chặt nắm đấm, lần này không khóa cửa như mọi khi mà chủ động bước ra ngoài.

Lúc này Trần Đường đang đứng ngoài cửa ngắm nghía lá cờ thi đua: ?

Ồ hô.

Đà điểu ló đầu rồi kìa.

Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra, Bùi Lan bước ra ngoài, trong tay quả nhiên xách theo một hộp cơm nặng trịch.

Tần Thời Uyên hít sâu một hơi, nói với Trần Đường: "Lát nữa cô đừng nói gì, cứ nghe tôi chỉ đạo."

Có người sẵn sàng ra mặt, Trần Đường đương nhiên không giành công, ngoan ngoãn gật đầu, đứng sau lưng anh ta, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như bản thân vô hình.

Bùi Lan dừng bước trước mặt Tần Thời Uyên, hai người đối mặt, đến không khí xung quanh cũng như đông cứng lại.

Rất lâu sau, đồng tử Tần Thời Uyên như vực sâu thăm thẳm, trầm giọng cất lời: "Bà cố tình đến công ty nhiều lần như vậy, giờ cuối cùng cũng gặp được tôi rồi, sao? Không nói nổi thành lời à?"

Bùi Lan ngập ngừng.

Tần Thời Uyên: "Nói đi, chẳng phải đây là mục đích bà tới đây sao?"

Bùi Lan nhìn anh có chút khó xử. "Mẹ không phải đến tìm con."

Rồi ánh mắt lướt qua người Tần Thời Uyên, rơi vào Trần Đường đang đứng sau.

"Trợ lý Trần, cô đã ăn trưa chưa?"

Tần Thời Uyên toàn thân chấn động, khí thế dồn nén bao lâu trong tích tắc tan tành mây khói, sững sờ quay đầu nhìn Trần Đường, muốn tìm một lời giải thích.

Trần Đường chớp chớp mắt, không lên tiếng.

Bởi vì lúc nãy chính anh ta dặn cô không được nói.

Bùi Lan đã bước tới, vẫy tay với Trần Đường: "Lại đây, tôi mang cơm trưa cho cô này, đích thân dặn dì trong nhà nấu canh, còn đang nóng hổi đấy. Cô còn trẻ, đừng ăn đồ ngoài suốt, không tốt cho sức khỏe."

Hộp cơm được mở từng lớp một, ngoài canh ra còn có sườn xào chua ngọt, thịt xào ớt, thêm một món chay, đúng chuẩn dinh dưỡng cân bằng, màu sắc hấp dẫn, hương thơm ngào ngạt.

Quý giá nhất là lớp cuối cùng còn có pudding và một miếng bánh kem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!