Trần Đường đã về tới nhà, ngón tay bấm máy tính lạch cạch không ngừng.
"Lần này cùng Bạch Điềm Điềm đến gặp Bùi phu nhân, Tần Thời Uyên có trả thù lao tăng ca. Tính từ năm giờ chiều đến khi mình về đến nhà lúc chín giờ, tổng cộng bốn tiếng, tính ra là tám trăm tệ."
"Cộng thêm hôm nay cứu Bùi phu nhân, bà ấy nhất quyết phải đưa lễ tạ ơn, hẳn một triệu tệ đó! Một triệu! Đúng là phu nhân hào môn, khác hẳn mấy nam chính keo kiệt!"
Hệ thống nghe cô lẩm bẩm, không nhịn được nhắc nhở:[Chẳng phải là cô chủ động đòi à? Bà ta nhất quyết đòi đưa lúc nào chứ?]
Trần Đường chẳng buồn để ý, tiếp tục bấm máy tính, rồi bất chợt ngẩng đầu lên.
"Thưởng nhiệm vụ hôm nay của tôi đâu? Sao còn chưa vào tài khoản?"
Hôm qua hệ thống phát nhiệm vụ mới: cùng Bạch Điềm Điềm đến tham gia buổi trà chiều với Bùi phu nhân, bảo vệ sự khỏe mạnh về thể chất lẫn tinh thần cho cô ấy.
Hiện tại cả thân lẫn tâm của Bạch Điềm Điềm đều ổn áp khỏi chê, cuối cùng còn được cô khích lệ thi cao học, có thể nói là hoàn thành vượt chỉ tiêu. Thế nhưng mãi đến giờ vẫn chưa thấy tiền thưởng, đúng là hệ thống lậu rồi còn gì!
Hệ thống 001 thở dài bất lực:[Vừa rồi đang xác nhận nhiệm vụ, lần này cô thực sự hoàn thành rất xuất sắc.]
[Chúc mừng ký chủ đã thành công bảo vệ thân tâm nữ chính, phần thưởng: 500,000 tệ. Đã chuyển khoản.]
Trần Đường nhướng mày. "Lần này chỉ có năm trăm ngàn?"
Hệ thống 001:[Khụ khụ, lần này nhiệm vụ đơn giản hơn, khác với lần trước, số tiền thưởng sẽ dựa theo độ khó nhiệm vụ. Lần sau, lần sau nếu nhiệm vụ khó hơn, thưởng sẽ cao hơn.]
Có vẻ sợ cô không tin, giọng nó còn cao lên một chút.
Trần Đường không phản bác, tiếp tục bấm máy tính, vừa tính vừa vui ra mặt.
"Một pha ra trận kiếm được ba khoản, tỷ lệ thu về quá cao! Nếu ngày trước tao mà kiếm được mấy phi vụ kiểu này, sao còn phải đi nhặt rác? Điều quan trọng là còn được vác về một đống bánh ngọt, lời to!"
Cô cười tít mắt, gập máy tính lại, cầm lấy cái bánh trên bàn chuẩn bị làm bữa khuya.
Hệ thống 001:[Lúc ở dưới khách sạn, cô né được chiếc xe tải mất lái kia kiểu gì vậy?]
Tận mắt nhìn thấy Trần Đường cứu được hai người một cách hoàn hảo, nó vẫn im lặng không nói gì, chỉ lặp đi lặp lại việc tính toán. Nhưng dù có tính kiểu gì, kết quả chỉ có ba chữ: Không thể nào.
Ít nhất không thể nào mà ba người đều bình an vô sự.
Thế mà Trần Đường lại làm được.
Trần Đường vừa ăn bánh vừa nói: "Cái này khó lắm à? Tiểu Nhất, chắc chắn mày chưa từng trải qua cuộc sống của dân tầng đáy xã hội đúng không?"
Hệ thống im lặng.
"Tao quên mất, mày là hệ thống mà, sao có trải nghiệm được."
Trần Đường vỗ nhẹ lên trán mình, mỉm cười: "Thế giới này sống sướng quá, hoàn toàn khác nơi tao ở. Ở chỗ tao, không có thu nhập, không có chỗ ở, chỉ dựa vào bản thân thì sống sót còn khó nữa là."
Chưa đợi xe rác ở khu nhà giàu dừng hẳn, đã có hàng đống người lao lên cướp giật, người, xe, thú hoang, tất cả đều là mối nguy.
Trần Đường không có năng lực đặc biệt gì, chỉ là có thể nhanh chóng tìm được con đường sống sót cao nhất giữa hàng loạt lựa chọn.
"Haiz, đời là vậy đấy. Có lần tao còn phải giành đồ ăn với chó hoang, bị nó cắn kéo lê cả người, suýt nữa là chết."
Cô vừa ăn bánh vừa cảm khái, hồi tưởng lại quãng thời gian gian khổ.
Hệ thống lại rơi vào im lặng.
Trần Đường ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trần nhà, đợi một lúc, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Nghe tao kể chuyện đời thảm vậy rồi, mày không có tý phản ứng nào à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!