Trong khoảnh khắc ấy, cả căn phòng rơi vào im lặng tuyệt đối.
Lúc này, Bùi Lan chẳng còn muốn tự vả nữa, bà ta muốn vả mấy người kia một trận.
Bà ta vội lao tới, túm lấy tay áo một người trong đám kia, điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt.
"Các người nhận nhầm người rồi chứ gì?"
Mấy người kia lập tức hiểu ý, đồng loạt xoay đầu nhìn sang Bạch Điềm Điềm.
"Ra là cô mới là cái con hồ ly tinh mặt dày vô sỉ đó hả?"
Sắc mặt Bùi Lan vẫn chẳng khá hơn được bao nhiêu, bà ta liếc Trần Đường một cái, rồi cười khan, cố gắng chống chế: "Mọi người đừng nói vậy..."
Nếu là trước đây, khi chưa có chuyện suýt chết vì tai nạn, thì càng mắng ác, bà ta càng khoái, tốt nhất là mắng đến mức Bạch Điềm Điềm phải chạy mất dép. Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Trần Đường là ân nhân cứu mạng của bà, mà bà thì vẫn muốn nịnh bợ lấy lòng nữa kìa.
Chỉ có điều mấy người kia không biết đầu đuôi câu chuyện, nên càng được đà làm tới. Họ còn tưởng Bùi Lan đang diễn màn "mặt đỏ – mặt trắng", nên càng mắng hăng.
"Bùi phu nhân chính miệng nói với bọn tôi, Tần Thời Uyên chỉ mê mỗi cái mặt của cô thôi, đừng tưởng mình là cái thá gì ghê gớm, chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi!"
"Bùi phu nhân còn nói, dù cô có tốn bao nhiêu tâm tư đi nữa, cũng đừng mơ bước vào cửa nhà họ Tần!"
"Bùi phu nhân còn bảo..."
Sắc mặt Bùi Lan nhăn như khô mực.
Có thể đừng "Bùi phu nhân" một câu, "Bùi phu nhân" hai câu nữa không vậy?
Bà ta cười gượng vài tiếng, cố tìm cho mình một bậc thang để trốn xuống.
"Tôi có nói mấy lời đó hả? Mấy người nhầm rồi đấy?"
"Rõ ràng là bà nói mà! Tôi còn nhớ như in luôn đấy. Không chỉ chửi Bạch Điềm Điềm, còn bảo thư ký bên cạnh Tần tổng là đồ vô học nữa kìa! Cô ta thật là... ưm ưm ưm..."
Bùi Lan lao tới bịt mồm người kia lại.
"Tôi nói bao giờ?! Tôi cảnh cáo các người, đừng có ăn nói bậy bạ! Thư ký Trần là người cứu mạng tôi đấy! Tôi còn chưa kịp cảm ơn, làm sao có thể nói mấy lời ác độc đó được chứ?!"
"Nhưng Bùi phu nhân, rõ ràng bà vừa..."
"Câm miệng!"
Bùi Lan trừng mắt, rồi quay sang nhìn những người còn lại.
"Hôm nay tôi mời mọi người đến, là để giới thiệu cô Bạch và thư ký Trần cho mọi người làm quen một chút. Nếu ai bận việc thì cứ về trước đi, đừng chen chúc hết ở đây."
Vừa nói vừa điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho bọn họ.
Mọi người mặt mày ngơ ngác.
Chẳng phải lúc nãy hẹn nhau tới đây là để cho Bạch Điềm Điềm và thư ký Trần một vố ra trò sao? Sao giờ lại thành ân nhân rồi?
Họ nhìn nhau đầy thắc mắc, nhưng Bùi Lan không buồn để ý, lập tức đuổi sạch bách ra ngoài, sau đó quay đầu nhìn Trần Đường.
"Đúng là đám người lắm chuyện, miệng toàn bịa đặt. Tôi làm gì phải hạng người vong ân bội nghĩa chứ! Nào nào, hai cô mau ngồi xuống, muốn ăn gì cứ ăn, đừng khách sáo."
Trần Đường bước lên, thực ra khi nãy mấy người kia đang mắng đến nửa chừng, thì toàn bộ sự chú ý của cô đã bị đám bánh ngọt trên bàn hút sạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!