Chương 107: Bản Thân Thi Cảnh Hòa Chính Là Thế Giới

Hưởng tuần trăng mật là không có khả năng, ít nhất tạm thời không được, bởi vì chúng ta có kế hoạch khác.

Đó chính là..... tổ chức hôn lễ.

Bản thân mặc váy cưới chụp ảnh cũng đủ làm ta cảm thấy vượt ngoài dự kiến, nhưng không nghĩ tới ta còn sẽ có một hồi hôn lễ.

Là hôn lễ của ta và người mình yêu thương, người mà ta yêu thương tên là Thi Cảnh Hòa.

Tựa như Thi Cảnh Hòa đã nói, ta không cần đi tiếc nuối trước kia, bởi vì tương lai ta có nàng.

Ta sẽ cùng nàng mỗi ngày đón ánh nắng tương lai tươi đẹp, sẽ cùng nàng trải qua mỗi một niềm vui và hạnh phúc, ta cũng sẽ nắm tay nàng thẳng đến tóc đen trở nên bạc dần, thẳng đến ngủ say không bao giờ tỉnh lại.

Hôn lễ định ở ngày 14 tháng 3, đây là ngày valentine trắng, tuy rơi vào thứ năm, nhưng bạn bè thân thích được mời đều tới đông đủ không thiếu vắng ai.

Người tới cũng không nhiều, bởi vì vốn dĩ chúng ta cũng không tính làm lễ cưới hoành tráng đồ sộ gì, chỉ muốn một bầu không khí gia đình ấm cúng.

Mục sư đọc lời thề, thời khắc chúng ta nói "Con nguyện ý", toàn trường đều vang lên tiếng vỗ tay.

Ta nhìn vào mắt Thi Cảnh Hòa, cầm lòng không được mà cùng nàng nhoẻn miệng cười.

Mấy ngày qua chuẩn bị hôn lễ thật sự rất bận rất mệt, nhưng để ngày hôm nay tốt đẹp thì từng ấy mệt mỏi chẳng là gì.

Ta và Thi Cảnh Hòa sau khi về tới nhà, tắm rửa rồi liền song song nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Đúng như ta nghĩ, phòng ngủ Thi Cảnh Hòa treo ảnh cưới của ta và nàng, ta nghiêng đầu chuyên chú nhìn ảnh chụp.

Bởi vì vui vẻ, cho nên có uống chút rượu, gương mặt ta hiện tại vẫn còn nóng, tắm rửa cũng không giúp hạ xuống.

Nhìn nhìn, ta thế nhưng buồn ngủ, đang lúc mắt ta sắp nhắm lại, tay của ta lại bị Thi Cảnh Hòa tìm đến.

Tay trái nàng nắm tay phải ta, ta cảm nhận được chiếc nhẫn tồn tại, lạnh lẽo bên ngoài nhưng lại nóng cháy bên trong.

Hiện tại đã là buổi tối, ngoài cửa sổ sắc trời cũng đã tối sầm, nhưng không ảnh hưởng tới làn gió mùa xuân từ cửa sổ chui vào.

Mùa xuân đã đến rồi, hôm nay lúc ở trên xe, ta thấy trên đường lá cây xanh non cùng sắc hoa tươi đẹp.

Ta quay qua nhìn sườn mặt nàng, ra tiếng dò hỏi: "Làm sao vậy?"

Thi Cảnh Hòa cũng quay đầu ngắm nhìn ta, nàng cong khóe môi: "Nắm lấy tay em mới có thể làm chị có cảm giác chân thật." Nàng tạm dừng, "Chi Chi, vất vả rồi."

Ta nhích lại gần nàng hơn, gối đầu lên cánh tay nàng, đem mặt dựa vào vai nàng.

Thi Cảnh Hòa cũng sửa tay ôm ta, đầu nàng hơi hơi nghiêng về một bên, cúi xuống cùng ta hôn môi.

Lần này nàng hôn rất dịu dàng, nhẹ nhàng hơn hẳn trước nay, dường như ta là vật gì trân quý lắm, nàng phải thật cẩn thận, sợ cắn hư ta hay là thế nào đó.

Bởi vì gần đây rất bận rất mệt, ta cùng Thi Cảnh Hòa không có thường xuyên làm tình, đương nhiên, thường xuyên cũng có hại sức khoẻ, vẫn là nên điều độ cho thoả đáng.

Giờ phút này mỏi mệt trong thân thể bay biến, ta cảm nhận rõ hơi thở ấm áp của Thi Cảnh Hòa.

Trên người nàng cũng còn hơi mang mùi rượu, rất dễ nghe, nhưng hương thơm trên tóc thì ta đã không rõ là của nàng hay là của ta, bởi vì ta và nàng dùng chung dầu gội.

Ta dần dần hóa bị động thành chủ động, đem nàng đè ở dưới thân, nhìn đôi mắt long lanh của nàng.

Ta nhớ tới trước kia lúc còn chưa phải lòng nàng, có một lần nàng đánh ngáp, trong mắt cũng giống như bây giờ, ngân ngấn nước làm ta khó có thể quên.

Ta cười khẽ: "Tháng sau chính là sinh nhật chị."

Thi Cảnh Hòa quàng hai tay ôm cổ ta, "Rồi sao nữa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!