Chương 14: Quá Nhiều Tật Xấu

Kim Taehyung nhìn sang phía Jackson, nhướng mày ra hiệu cho gã, màn hình bắt đầu hiển thị đoạn clip quay lại cảnh Lee Chaewon từ phòng làm việc bước ra, vẻ mặt căng thẳng như vừa làm chuyện xấu. Đoạn clip được trích từ camera ở gần phòng Jackson, phải cố gắng lắm gã mới tìm được bằng chứng này.

"Trưởng phòng Lee, cô nói mình ra về rất sớm, vậy tại sao lúc mọi người ở phòng kế hoạch ra về hết cô mới từ đó bước ra?"

Trước ánh mắt nghiêm nghị cùng giọng nói pha chút tức giận của hắn, Lee Chaewon sợ sệt không dám nói câu nào, hai tay nắm chặt váy, cố giữ bình tĩnh, tỏ ra hoảng sợ lúc này khác nào tố cáo bản thân. Mọi chuyện đang đi theo đúng kế hoạch vậy mà lại lòi ra đoạn clip đó.

"Tôi không có mà chủ tịch, hôm đó... hôm đó tôi bỏ quên đồ nên quay lại lấy thôi."

Jackson nhếch mép mỉm cười, đặt điện thoại lên bàn, mở đoạn ghi âm mà bản thân ghi được mấy hôm trước. Hôm đó gã có việc xuống phòng kế hoạch, vì là vào giờ ăn trưa nên trong phòng không còn lại bao nhiêu người, vào lúc định quay về phòng gã nghe thấy cuộc trò chuyện của Lee Chaewon và hai cô gái thân cận. Là một người nhạy bén, Jackson nhanh chóng ghi âm lại tất cả.

Toàn bộ cuộc trò chuyện xoay quanh vấn đề trưởng phòng Lee ăn cắp mẫu thiết kế của Jeon Jungkook.

"Bấy nhiêu đây đủ để tôi đuổi việc cô rồi đấy."

Cơ thể vô lực lùi về sau, cũng may mọi người đứng sau đỡ lấy nếu không cô ta đã ngã xuống sàn rồi. Lẽ ra lúc đầu không nên làm loại chuyện ăn cắp này. Bị đuổi khỏi BWI với cái danh sao chép ý tưởng là một vết nhơ khó xoá, làm gì có công ty nào muốn mời một người ăn cắp về làm việc, con đường thời trang Lee Chaewon ao ước bấy lâu xem như tan biến. Biết làm sao được, tự làm tự chịu thôi.

"Chủ tịch, xin anh cho tôi một cơ hội, tôi hứa sẽ sửa lỗi, xin anh đừng đuổi việc tôi."

Cái quay mặt đi chính là câu trả lời dành cho cô ta. Lúc này thư ký Woo từ bên ngoài gấp gáp đẩy cửa bước vào, ghé sát tai hắn nói nhỏ, không biết là nói gì, chỉ biết Kim Taehyung sau đó đứng bật dậy chạy nhanh ra khỏi phòng họp.

Jeon Jungkook luyến tiếc nhìn nơi mình làm việc hơn một tháng qua, biết bao kỷ niệm vui buồn lẫn lộn, công sức bản thân bỏ ra cũng không ít. Dứt khoác quay lưng bỏ đi, vừa ra khỏi cửa một chút đã bị tiếng gọi của ai kia níu lại, lý trí mách bảo cậu phải bước đi nhưng hai chân chẳng thể bước nổi.

Kim Taehyung không màng hình tượng của bản thân mà đuổi theo cậu, đứng trước mặt người ta rồi lại thở hồng hộc vì mệt, Jungkook dần mất kiên nhẫn, nếu gọi cậu lại chỉ để xem hắn thở thì thôi vậy. Hắn vội vàng kéo tay cậu lại, bốn mắt nhìn nhau, bản thân có chút lúng túng, ấp a ấp úng mãi mới nói xong một câu.

"Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, cậu còn muốn nghỉ việc sao?"

Cậu mở to mắt nhìn hắn, sau đó được người kia giải thích đầu đuôi mọi chuyện. Nụ cười giờ mới hiện lên trên khuôn mặt, cảm giác được minh oan đúng là tuyệt vời hơn tưởng tượng, nhưng cậu sẽ không quay lại làm việc dễ dàng vậy đâu, ít ra phải làm giá một chút chứ.

"Biết làm sao đây chủ tịch, tôi không muốn quay lại làm việc nữa, những gì đã xảy ra khiến tôi rất đau lòng."

"Vậy phải làm sao cậu mới chịu quay lại đây?"

"Để tôi nghĩ xem... hừmmmm... anh xin lỗi tôi đi, xin lỗi chân thành vào, biết đâu tôi sẽ suy nghĩ lại."

2

"Xin lỗi, xin lỗi cậu, mau quay vào trong làm việc đi, vậy đã được chưa."

Chính là cảm giác này, cảm giác vô cùng thành tựu, lần này phần thắng thuộc về Jeon Jungkook cậu. Vui vẻ ôm theo thùng giấy lướt ngang hắn, cậu quay về phòng làm việc với tâm trạng phấn khởi, đem mấy thứ linh tinh trong thùng giấy bày lên bàn, nhớ cái bàn thân yêu này quá đi mất.

Ahn Jisung cùng những người khác nhào đến ôm chầm lấy cậu, ai cũng không giấu được vẻ vui mừng. Lee Chaewon cùng hai cô gái kia quay về phòng, lần này đến lượt bọn họ thu xếp đồ dùng rời khỏi công ty, đúng là điều đáng mừng cho tất cả nhân viên phòng kế hoạch. Kim Taehyung cùng thư ký Woo bước vào, lúc hắn định ký giấy cho bọn họ nghỉ việc liền bị cậu ngăn lại.

"Trong chuyện này trưởng phòng Lee đã sai, nhưng tôi muốn xin chủ tịch đừng đuổi việc cô ấy. Tôi đã từng xem qua mẫu thiết kế gốc của trưởng phòng Lee, thật sự rất có sức hút, mẫu thiết kế không đi theo xu hướng hiện nay mà mang một phong cách riêng. Tôi không có quá nhiều kinh nghiệm để đánh giá một tác phẩm nhưng với con mắt của một nhà thiết kế, tôi tin trưởng phòng Lee sẽ thành công."

Đây đều là những lời thật lòng không chút giả dối, cậu không nói vậy chỉ để lấy thiện cảm trong mắt mọi người, Lee Chaewon có tài năng là thật, lỗi lầm hôm nay có lẽ là do chút lòng đố kỵ, nếu bỏ qua nó mà nhìn nhận một cách công bằng thì cô ta xứng đáng được ở lại. Đồng nghiệp ganh ghét nhau là chuyện thường, cậu không quan tâm, chỉ cần cô ta chịu xin lỗi một tiếng mọi chuyện xem như chưa từng xảy ra.

Cuối cùng hắn quyết định giữ ba người bọn họ lại. Xem như là cơ hội cuối cùng. Cậu đã không truy cứu vậy hắn cũng không có lý do gì để đuổi việc, mẫu thiết kế của cả ba khá đặc biệt, được xem là một trong những mẫu đẹp nhất, bỏ qua những nhân tài này thì tiếc lắm. Thời gian sau này chính là cơ hội để ba người họ sửa chữa lỗi lầm của mình.

Mọi chuyện kết thúc êm đẹp ở đây, không còn gì đáng bận tâm nữa. Tất cả quay về bàn tiếp tục công việc còn dang dở. Lee Chaewon cùng hai cô gái kia bước đến bàn cậu, ngập ngừng chừng năm phút mới dám lên tiếng.

"Cảm ơn cậu đã nói giúp tôi, sao những chuyện tôi làm đáng lẽ ra cậu phải ghét tôi hơn mới phải."

"Tôi chỉ làm việc khiến bản thân thoải mái thôi."

"Xin lỗi cậu nhiều lắm Jungkook, cậu tốt bụng thế này vậy mà bọn tôi cứ luôn nghĩ xấu về cậu, thật sự xin lỗi."

Bài học thứ hai mà cậu học được, mỗi con người đều có sai lầm, nhưng nếu họ biết nhận lỗi và sửa sai thì sao chúng ta lại không cho họ một cơ hội.

Phía Kim Taehyung ngoài này vừa đi được mấy bước liền nhìn thấy Jackson đi về phía phòng kế hoạch. Hắn định vờ như không thấy rồi lướt qua nhưng vẫn là bị gã níu lại nói chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!