Đúng thiệt cô Tú bạn của cô út Khuê có khác, độ chơi trội cũng chẳng chịu thua ai. Vừa nghe người thương thích coi hát là bao luôn gánh hát, chưa kể còn cho tất cả những người thuộc tầng lớp nghèo tới coi mà không lấy thêm của họ đồng xu cắc bạc nào.
Nhìn từng hàng người với những bộ đồ không mấy lành lặn hay mới mẻ bước vào ngồi kín một khoảng sân đình, Tú ngó sang gương mặt đang bất ngờ của Bưởi vì diễn cảnh trước mặt. "Em thấy sao?"
Do là coi hát miễn phí nên mấy người nghèo ở đây tranh thủ đi coi dữ lắm bởi vậy sân đình có rộng cách mấy cùn không có đủ chỗ ngồi, nên còn có người phải trèo lên đọt cây hay là đu trên bờ tường để có thể nhìn vô trong nữa.
Bưởi cảm động sắp khóc tới nơi. Nó không ngờ ước mơ sẽ mướn một đoàn hát về hát miễn phí cho dân nghèo như nó nghe bây giờ đã thành hiện thực. "Con tưởng cô nói chơi."
"Tôi đây chưa bao giờ nói chơi, miễn em thích thì lấy sao trên trời tôi cũng làm." Tú hấp hấp lỗ mũi bắt đầu ba hoa.
"Cần chi mà lấy sao, con cần cô lấy con thôi." Bưởi cũng chẳng kém cạnh, nó cũng giở cái thói trêu ong ghẹo bướm ra khiến cho Tú cũng phải đưa tay lên khẽ nựng yêu vào phần cằm nhỏ nhắn của nó. "Cái miệng này quá rồi, bắt đầu biết chọc gái rồi đa."
Hầu như làng nào cũng sẽ có một cái đình hay một miếu thờ nhỏ, vì dân ở đây có một quan niệm là ở đâu cũng sẽ có thần giữ đất, bảo vệ cho dân chúng thoát khỏi những cảnh dịch bệnh lầm than. Nên là họ rất tin tưởng vào thánh thần, ai ai cũng vào các dịp lễ tết hay rằm lớn đều sẽ đem lễ vật tới cúng đình hoặc cúng chùa để cầu mong phước lộc, bình an.
Làng của Khuê ở là làng khá giả nhất và lớn nhất so với các nơi khác, bởi vậy đình hay chùa cũng đều rất lớn. Chẳng hạn như sân đình hôm nay sẽ trình diễn hát tuồng, chỉ tính nội khoảng sân thôi cũng rộng gần bằng hai sào đất.
Trời dần dà về tối, chính giữa sân đình sẽ là nơi của kép chánh và đào chánh trình diễn. Đương nhiên cũng sẽ có những kép phụ và đào phụ cùng vài người phụ họa để cho tuồng hát được sinh động và hấp dẫn hơn. Còn thứ quan trọng nhất không thể thiếu để thổi hồn vào câu hát hay điệu bộ bước đi của người diễn đó chính là thầy đờn với thầy trống, nếu thầy đờn với thầy trống không đệm đúng nhịp, đúng thời khắc thì vở diễn sẽ trở nên chán chường không ai coi.
Đuốc bắt đầu đốt sáng rực hết khoảng sân đình từ trong ra tới ngoài, người nào người nấy cũng háo hức đón chờ, ai nấy cũng im lặng hồi hộp đợi cho tiếng chiêng và trống gõ vào nhau thành một điệu nhạc có chút thôi thúc thì đào chánh và kép chánh sẽ đi ra.
Vì là người bỏ tiền ra mướn nên Tú đã lựa ra năm chỗ ngồi ở hàng đầu tiên để cho Bưởi được coi đã con mắt.
Ngồi bóp vỏ đậu phộng luộc lấy từng hột bên trong ra thành một vốc nhỏ, Tú đưa trước mặt Bưởi để cho nó thỏa thích ăn mà không cần phải động tay để rồi bỏ lỡ những khúc hay nhất của tuồng hát.
Thằng Tẹo ngồi bên cạnh Khuê liên tục vỗ tay rồi cười hì hì vì lần đầu tiên nó có thể coi hát ở vị trí gần như vậy, đa số ở mấy chỗ ngồi này toàn nhà giàu mới có thể đủ tiền ngồi được chứ làm sao mấy đứa nghèo như nó làm sao có thể.
Bỗng dưng Lành nhăn mặt khó chịu, "Khuê ơi, em mắc ói." nàng khẽ nói vào lỗ tai của Khuê vì cơn nghén lại tới nữa rồi. Vừa nói xong là đưa tay bụm miệng lại chạy đi ra góc phía sau của sân đình để có thể nôn mửa một trận nhưng mà ói cỡ nào cũng có ra cái gì đâu, vì ốm nghén thì đa số đều là nôn khan.
"Em thấy sao rồi, hay mình về nghỉ ngơi?" Khuê nhìn Lành cứ nôn khan như vậy thì cô cũng sốt ruột. Cô nghĩ là do ở đây chen chúc quá đông người nên không khí bị ngột ngạt, bởi vậy Lành mới khó chịu rồi nôn ọe như vậy. Tới cô còn muốn không thở nổi nữa chứ đừng nói chi Lành.
"Về rồi sao cô coi hát được?"
"Tôi không thích coi mấy cái đó, em mệt thì mình về." Khuê vuốt dọc sống lưng của Lành để mong em ấy sẽ dễ chịu hơn. Thiệt sự Khuê đó giờ ít nghe hát bội, nguyên do bởi vì cô không có thời gian và cũng không thích gì mấy. Hồi còn nhỏ được mấy anh dẫn đi thì Khuê toàn ngồi ăn bánh với ăn kẹo chứ chưa hề ngước mặt lên coi người ta diễn lần nào.
"Lành hơi mệt bởi vậy tao về trước, mày ở đây coi chừng hai đứa nhỏ rồi về sau nghen." vì ở đây đông người kèm theo tiếng gõ chiêng, gõ trống nên rất ồn, do đó Khuê phải cúi sát xuống lỗ tai của Tú đễ dể nói chuyện.
"Ừ vậy về trước đi, chút tao về sau." Tú nghe Khuê nói Lành mệt thì cô cũng không giữ hai người lại. Cô còn khuyên tranh thủ trời còn sớm thì về đi kẻo khuya.
Bước chân chậm rãi trong màn đêm, Khuê cầm chiếc đèn dầu ban nãy đem theo để soi đường. Do đèn này ba bên bốn phía đều được che chắn rất kỹ nên là không sợ gió sẽ thổi vào làm tắt nó. Đèn này rất tiện dùng để soi đường, khác hẳn với đèn hột vịt bởi vậy hầu như nhà khá giả nào cũng sẽ có một cái.
Về tới nhà, Lành được Khuê kiếm ít vỏ chanh cho nàng ngửi bởi vì khi nghén như vậy ngửi vỏ chanh sẽ giảm đi cơn mắc ói rất nhiều.
"Em thấy đỡ chưa?" Khuê dịu dàng cúi xuống hỏi han Lành. Nhìn sắc mặt em ấy tái mét như vậy thì cô biết đang rất mệt, bởi vậy cô vừa hỏi vừa xếp gối với mền ra sẵn.
Lành thở hắt ra một hơi đầy mệt nhọc, "Em đỡ một chút rồi."
"Thôi ngâm chân rồi ngủ sớm." Khuê nói rồi chạy ra nấu ấm nước nóng cho Lành ngâm chân. Cô cũng đã đi hỏi qua mấy người già có kinh nghiệm ở đây và được họ chỉ một vài mẹo nhỏ, họ nói bà bầu trước khi ngủ mỗi tối nên ngâm chân nước ấm với gừng, pha thêm chút muối thì sẽ không bị đau nhức xương, không sưng chân và có thể ngủ sâu hơn.
Bởi vậy mấy ngày gần đây Khuê rất chăm chỉ học cách nhóm bếp rồi bưng nước vô phòng ngâm chân cho Lành khiến nàng ngày càng không biết phải nói thương Khuê như thế nào cho đủ nữa, vì nàng thương Khuê hơn cả cái chữ thương mà người ta thường hay nói mất rồi.
Bưng thau đồng đã có những lát gừng cắt nhỏ và ít muối để xuống nền gạch, Khuê ngồi xổm xuống đối diện Lành. Cô giúp nàng xắn ống quần lên rồi đem đôi bàn chân trắng nõn mịn màng ấy để vào thau nước ấm xong rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
Lành ngồi ở mép giường nhìn Khuê cẩn thận bóp chân cho nàng, thi thoảng còn ngước mặt lên hỏi rằng cô làm có đau hay không, rồi nước đã vừa phải chưa thì nàng chẳng biết phải đốt đuốc ở đâu để kiếm thêm được một người như Khuê.
Đều là thân con gái như nhau, chưa kể Khuê lại là cành vàng lá ngọc vậy mà có thể ngồi xuống xoa bóp chân cho nàng, không những lần đầu mà đã mấy lần rồi. Hốc mắt Lành trở nên đỏ au, sống mũi của nàng bỗng chốc lại cay xè.
Lành đưa bàn tay tới chạm vào gương mặt của Khuê, tại gương mặt ấy nàng còn nhẹ nhàng vuốt ve một cách yêu chiều như trứng mỏng.
Khuê vì được Lành chạm tới gò má thì cô ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu chưa kịp hỏi nàng có thoải mái hơn chưa thì nơi đôi môi đỏ hồng đang khép hờ đã được bao phủ lên đó bằng hai cánh môi mỏng của người đang ngồi ở mép giường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!