Chương 45: (Vô Đề)

Bưởi nghe Tú nói cô sẽ chịu trách nhiệm với nó thì mi mắt có hơi run run. Nó nắm chặt hai tay lại hít một hơi thật sâu rồi nói: "Con hy vọng cô đừng đem con ra để giỡn như vậy, dù con là người ở, thân phận con có thấp hèn thì con cũng là con người chứ con không phải là tượng đá vô tri để cho cô làm vậy. Con mong là giữa con và cô không còn dính dáng gì hết."

Con gái chịu trách nhiệm với con gái?

Thật nực cười!

Chẳng lẽ Tú thấy nó chưa đủ khổ, chưa thấy nó đủ dày vò hay sao mà còn nói như vậy. Tấm thân của nó đã đủ nhơ nhuốc rồi, nó không muốn dính dáng với Tú thêm một giây một phút nào nữa.

"Trời đất chứng giám lời tôi nói, tôi mà nói sai một chữ hay trêu đùa em thì cho tôi chết bất đắc kỳ tử, chết không toàn thây." Tú vì thấy Bưởi không tin cô nên cô mới dùng tới hạ sách này. Dẫu sao cô cũng có đi học và cũng được dạy dỗ làm một người phải biết chịu trách nhiệm với việc mình làm ra. Bây giờ cô làm ra điều sai quấy thì cô phải chịu trách nhiệm, nếu cô không chịu thì ai chịu?

"Rồi cô muốn chịu trách nhiệm với con bằng cách nào, không lẽ như mấy ông con trai là cưới về làm vợ?" Bưởi nghe Tú thề độc kiểu đó thì nó cũng hết hồn, nó muốn đưa tay lên bụm họng Tú lại cũng không kịp.

"Nếu em muốn thì tôi làm vậy." Tú ngập ngừng. Nếu như bạn của cô thương con gái thì sao cô không thể chứ?

"Con với cô là hai đứa con gái, chuyện đêm qua là đã đủ thấy nhục nhã rồi, bây giờ cô còn muốn nhục thêm hả?"

"Sao em lại nói đó là nhục, thương một người mà là nhục hay sao."

"Quan trọng là con với cô chỉ mới gặp nhau hôm qua và hiển nhiên không có chút tình cảm gì hết."

Bưởi đang cố gắng giải thích với Tú rằng nó không muốn dính dáng và không muốn nhắc tới chuyện này nữa. Tú muốn chịu trách nhiệm với nó bằng cách đó thì nó xin phép không nhận.

Nhưng mà hình như cái con người này không nghe thấy thì phải.

Sau cái hôm mà Tú nói sẽ chịu trách nhiệm thì đã qua hơn một tuần, ngày nào cũng như ngày nào, đó là Tú hết mua đồ ăn sáng rồi lại mua đồ ăn trưa cho nó. Tới nước tắm cũng đã thấy pha sẵn. Đỉnh điểm nhất là hôm nay, Tú cho nó một cục xà bông với một chai dầu thơm.

"Này mua cho em với thằng bé đó xài chung, em đừng có nhìn tôi kiểu muốn ăn tươi nuốt sống như vậy." Tú bất giác rùng mình khi thấy Bưởi đang lườm cô với một ánh mắt sắc lẻm.

"Cảm ơn, hôi trâu hôi chó quen rồi, không cần." nói một câu cộc lốc xong nó quăng đồ lại cho Tú.

Tú ôm mấy thứ mình vừa chụp được khẽ thở dài. Cô không biết cô đang đối với con bé này là gì nữa. Cô đang phân vân giữa việc liệu có phải cô đang có cảm giác có lỗi nên muốn bù đắp hay là cô đang dần có tình cảm với con bé này rồi nữa.

Để lại mấy thứ linh tinh được Bưởi trả về trên bàn, Tú nhìn lại số đồ bị trả lại đã sắp chất đầy hết mặt bàn rồi. Cô chẳng nhớ mình đã dùng bao nhiêu tiền cho đống này nữa, nhưng mà mua lần nào cũng bị trả về, còn đồ ăn thì bị để đó cho tới thiu luôn. Thằng Tẹo thèm tới mức nuốt nước miếng muốn ăn nhưng bị Bưởi la nên nó cũng không dám lấy.

Bữa nay Khuê có nhã hứng muốn ăn đồ chua nên là cô tính đi trộm xoài, chỉ có điều cô còn ám ảnh mấy con chó hôm bữa nên đành thôi, cô thầm nghĩ nên đi mua thì tốt hơn.

Trong lúc đợi Lành gọt xoài thì Khuê làm mắm đường. Bỏ ít đường mía vô chén rồi đổ thêm chừng hai muỗng nước mắm cứ thế khuấy tới khi đường tan hết thì thôi.

"Lóng rài thấy quỷ Tú nó ngộ ngộ á em." Khuê ngồi xuống cạnh Lành trên tấm phản sau bếp. Cô mấy ngày gần đây thấy Tú cứ lạ lạ kiểu gì, rồi con Bưởi nữa, nó cũng sao sao.

"Ngộ là sao hả cô?" Lành vừa cắt xoài thành miếng nhỏ vừa trả lời Khuê.

"Thì nó với con Bưởi cứ kiểu gì á, một đứa thì mặt chù ụ còn một đứa mặt như ai ăn hết của."

"Em nhìn cũng biết hai người này có cái gì tù ti tú tí." Lành đem một miếng xoài đưa vào miệng của Khuê. Nàng bỗng cười rộ lên khi thấy Khuê nhăn mặt vì ăn phải xoài quá chua.

"Dám cười hả, bữa nay phải phạt em." Khuê chẳng nói chẳng rằng đem Lành đè sát vô tường rồi hôn lên mặt nàng tới tấp. Mà chuyện này hai đứa nhỏ trong nhà đã quá quen rồi nên chẳng mấy ai để ý nữa, thêm là Tú cũng biết chuyện giữa cô và Lành nên là Khuê cứ tự nhiên như ở chốn không người.

Lành vì bị Khuê hôn như vậy thì nàng cũng cười lên khanh khách, nàng đẩy đầu cô ra mắng yêu Khuê một câu. "Không nên thân."

Bỗng ngoài cửa lại nghe tiếng chí chóe, Khuê cùng Lành hướng mắt ra nhìn thì thấy Tú đang đi sau lưng của Bưởi. Con Bưởi thì mặt như muốn đi chém lộn, còn Tú thì mặt đang hết sức thành khẩn chạy theo.

"Em, xin lỗi."

"Lỗi phải gì."

"Đi mà!"

"Cút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!