"Con gì nhìn ngộ mậy, thấy gớm dị."
Khuê hiếu kỳ ngồi xổm xuống bên cạnh thằng Tẹo coi nó đang lột da mấy con ếch mặc dù bản thân cô vẫn còn đang trong cơn sốt. Cũng nhờ uống thuốc nên cô khỏe hơn, bệnh cũng có thể đi lại chứ không phải nằm một đống chài bài như hồi đó nữa. Hồi đó tại cô bướng không chịu uống thuốc nên là bệnh lâu hết.
"Ếch đó cô, bộ cô hông biết hả?" thằng Tẹo lại cầm lên một con ếch đã chặt đầu rồi tiếp tục lột da, tay thì làm còn miệng thì vẫn trả lời và giải thích cho Khuê rằng đây là con ếch.
"Hông." Khuê trả lời một câu khiến thằng Tẹo không biết nó có nên cười hay không nữa vì nó sợ cười lên thì bị Khuê giận nên nó chỉ có thể cố gắng kìm nén cơn cười lại tới nỗi gương mặt cũng đỏ lên hết trơn.
Mưa lại lắc rắc rơi trên mái ngói, có lẽ cơn mưa này sẽ dai dẳng đây.
Ngồi ở chiếc ghế dài làm bằng gỗ cẩm lai, Khuê tự mình rót ra ly trà để uống vì cô hiện tại đang khá lạnh. Hồi nãy muốn ngồi coi thằng Tẹo làm ếch nữa nhưng mà tại trời lại mưa nên con Bưởi đẩy cô vô trong bởi nó sợ Khuê sẽ trở bệnh tiếp.
Ho khan vài tiếng, Khuê đưa mắt nhìn ra cửa vẫn chưa thấy Lành đâu. Ban nãy cô hỏi thì được thằng Tẹo đáp lại là nàng về nhà đi tắm, nhưng mà sao tắm gì lâu quá vậy, trời cũng sắp nhá nhem luôn rồi.
-----
"Buông em ra nhanh, cậu Hải, em đang có con của cậu đó." Lành cố gắng vùng vẫy khỏi Hải đang muốn cùng nàng làm chuyện thân mật vợ chồng. Ban nãy vừa bước ra khỏi nhà tắm là bị Hải lôi đi khiến cho nàng chưa kịp định thần được là chuyện gì, cho tới khi nhìn Hải đang hừng hực lao vào hôn nàng thì nàng liền biết ngay Hải có ý đồ đó.
Hải như một kẻ điên, cậu chẳng quan tâm lời Lành nói, cậu cứ như vậy tiếp tục cái hành động đó của mình cho tới khi nghe được tiếng của Lành đang nức nở khóc. Hải như được hoàn hồn trở lại, cậu run run hai bàn tay đưa tới giúp Lành cài lại nút áo nhưng đã bị nàng gạt ra.
Nàng tủi hờn cắn chặt môi nhìn Hải, hàng nước mắt mặn chát lại lăn dài trên gương mặt rồi tiếp tục chảy xuống khóe môi xinh đẹp.
Lành vung tay tát vào mặt Hải một cái thật mạnh khiến cho nơi đó rất nhanh nổi lên dấu hằn. Lành nghẹn ngào nói. "Cậu có còn là con người hay không?"
"Lành... anh xin lỗi, anh..."
Hải muốn ôm nàng vào lòng an ủi, thế nhưng vòng tay này hôm nay lại lần nữa bị Lành lạnh lùng đẩy ra. Nàng tự mình cài lại nút áo rồi rời khỏi phòng để lại Hải ngồi gục mặt ở đó suy nghĩ lại những chuyện cậu đã làm trên người nàng một cách quá đáng trong mấy ngày qua.
Bước ra tới gian nhà khách, Lành hoảng hồn khi mà thấy cha của Hải lại dẫn đầu một đám gia đinh đang hầm hập từ bên ngoài bước vào. Nàng sợ rằng ông ấy lại tới đây để mà đập phá đồ nữa, nhà nàng mọi thứ đều mới sắm sửa, nếu như lại đập lần nữa thì thật sự nàng chẳng còn tiền đâu để mua lại thứ mới.
"Con tao có ở đây không?" ông Dần hướng tới Lành hỏi một câu nhưng thật ra đó là sự ra lệnh rằng nàng phải đem Hải ra đây ngay lập tức.
"Cậu ở trong đó, ông muốn đem về thì cứ đem."
Lành nhẹ giọng đáp lời ông Dần rồi tới bên bàn may dọn dẹp lại đống vải đang còn cắt dang dở. Có lẽ Khuê nói đúng, nàng nên ngưng không may quần áo một thời gian thôi, lưng nàng cũng dần trở nên đau hơn rồi.
"Tao nói cho mày biết, tránh xa con trai tao ra. Đồ cái thứ đờn bà lăng loàn trắc nết." ông Dần chẳng ngần ngại mà lên tiếng mắng nàng là thứ đàn bà trắc nết dụ dỗ đàn ông trước mặt biết bao nhiêu người gia đinh. Đây chính là ông muốn sỉ nhục nàng để nàng biết mình đang ở vị trí nào mà tự thối lui. "Bây đâu, vô lôi cậu về." ông Dần lớn giọng sai gia đinh đi vào phòng lôi Hải ra.
Năm sáu người thanh niên to khỏe nghe ông ra lệnh thì đồng thanh dạ một tiếng, bọn họ bước vào bên trong phòng kéo Hải ra mặc dù cậu đang giãy lên rất mạnh nhưng mà mạnh thế nào thì cũng không thể làm lại được nhóm gia đinh này.
"Về xin lỗi vợ mày nhanh lên, nó mà không chịu về thì ông già bên kia qua giết hết cả nhà mày mới vừa lòng hay gì." ông Dần bực tức tát vào đầu Hải mấy cái rồi mắng. Thiệt tình là mới thấy hai vợ chồng nó xưng hô anh em thân thiết gần tháng nay, tự nhiên đùng lên cự lộn rồi bỏ đi. Nếu như mà cái hôn sự này tan tành thì chỗ dựa cho nhà ông đều sẽ bay sạch.
"Mắc cái gì con phải xin lỗi."
"Không xin cũng phải xin. Lôi nó về."
Thế là Hải bị lôi đi một cách không thương tình mặc cho cậu có vùng vẫy cỡ nào thì lát sau vì mất sức nên cũng đành thôi.
Lúc mà Hải đã được đem đi rồi thì Lành giờ đây mới đi tới bàn thờ, nàng thắp nhang cho ba bài vị đang được đặt ở đó. Đôi mắt nàng không thể giữ nổi nước mắt đang chực trào nữa, chỉ vừa chớp mắt một cái thì chúng nó đã thi nhau trào ra khỏi khóe mắt làm cho sống mũi nàng cũng trở nên cay xè.
"Con xin lỗi cha má, phận làm con mà để cha má bị lôi ra nói như vậy mà con không thể làm gì khác được." Lành tự trách bản thân mình quá vô dụng khi mà đấng sinh thành và người nuôi dưỡng mình bị người ngoài mắng mỏ mà mình chẳng thể có đủ khả năng chống lại. "Cha với hai má tha lỗi cho con."
Chẳng biết bao nhiêu lần nàng đã dùng nước mắt để rửa mặt, nàng chỉ nhớ mỗi lần nàng uất ức thì nàng đều sẽ khóc vì nàng chẳng thể làm gì khác hơn. Dân đen thấp cổ bé họng, sao có thể dám cự lại ông lớn. Nhiều lúc nàng cũng muốn kiên cường, nàng tự dặn sẽ không khóc nhưng mà chẳng hiểu sao nước mắt lại cứ tự chảy ra.
Chợt ngoài cửa lại lần nữa có tiếng chân. Lành vội đưa tay lau nước mắt, nàng xoay người lại xem là ai, thì trước mặt nàng đó chính là ân nhân của nàng, Khuê.
Khuê hiện tại đang khoác bên ngoài một chiếc áo len có lẽ là vì lạnh, đôi môi khô khốc tái nhợt khẽ run. "Sao em khóc nữa rồi." Khuê chẳng quan tâm bản thân mình còn bệnh mà đi ra trời gió nên đã lạnh run lẩy bẩy. Cô chỉ thấy Lành lại khóc nên cô quên luôn chuyện mình đang lạnh gần chết.
"Sao cô tới đây, cô đang bệnh mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!