Chương 41: Huyết thống hoàng thất

Lam Hàn Phong bị Roy chơi đùa đau lưng nhức eo, còn chưa đi ra khỏi phòng tắm đã ngủ. Cậu mơ mơ màng màng, còn muốn nhanh chân xem nhi tử ở sát vách thế nào rồi. Nhi tử của cậu còn nhỏ như vậy, ở lại một mình khẳng định không được, vạn nhất khát hoặc là đói bụng thì làm sao bây giờ? Nghe nói tiểu hài tử đều rất dễ dàng đói bụng. Thế nhưng Lam Hàn Phong thật sự là quá mệt mỏi, hôn hôn trầm trầm liền ngủ thiếp đi.

Roy ôm cậu lên trên giường, đắp chăn xong, sau đó hôn một cái lên trán cậu. Sau khi dàn xếp Lam Hàn Phong xong xuôi, lúc này mới đến sát vách xem tiểu nhân ngư bảo bảo.

Căn phòng cách vách rất yên tĩnh, Roy đẩy cửa đi vào. Tiểu nhân ngư bảo bảo đoán chừng là đùa mệt mỏi, đã nằm ở trên giường mềm ngủ.

Vẫn là nằm nghiêng co ro đuôi, chăn nhỏ đắp hờ trên lưng, thoạt nhìn ngủ được rất ngon.

Roy cẩn thận cầm phòng nhỏ lên, tận lực vững vàng bê sang sát vách, đặt ở bên người Lam Hàn Phong, để cho hai người bọn họ có thể ngủ chung.

Lam Hàn Phong vừa mới tỉnh lại, tay liền đụng phải một cái phòng nhỏ. Tiểu nhân ngư bảo bảo bên trong đã sớm ngủ dậy rồi, đang nằm úp sấp sau cửa đồ chơi, mắt lấp lánh lấp lánh nhìn Lam Hàn Phong, quả thực có thể trong nháy mắt manh chết người.

Lam Hàn Phong lấy tay chạm một cái vào cửa sổ, tiểu nhân ngư bảo bảo lập tức cũng đưa tay ra, tựa hồ muốn bắt lấy ngón tay của Lam Hàn Phong, thế nhưng cánh tay bé ngắn quá không với tới.

"Nhanh như vậy liền tỉnh rồi." Roy ở bên cạnh, hẳn là đang xem nội dung báo cáo, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nhìn họ.

Lam Hàn Phong nói: "Trời cũng tối rồi?" Roy nói: "Ân, vừa qua thời gian ăn tối, có đói bụng hay không?"

Lam Hàn Phong liếc mắt nhìn thời gian, cậu dĩ nhiên ngủ đến chín giờ tối, nhất định là do mình quá mệt mỏi, nói: "Ta ngủ lâu như vậy, ngươi tại sao không gọi ta? Tối chắn chắn sẽ không ngủ được."

Roy mập mờ cười cười, nói: "Không quan trọng lắm, ngủ không được mà thôi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện có thể làm, ta sẽ bồi tiếp ngươi."

Lam Hàn Phong: "…" Hắn cũng không cần hỏi liền biết Roy nói chuyện gì. Lam Hàn Phong một cái phủ quyết, nói: "Buổi chiều mới vừa làm xong." Roy thả xuống công tác, sau đó đi tới bên giường, cúi người xuống, nhanh chóng hôn một cái lên miệng cậu, nói: "Trước kia ngươi cho ta uống loại thuốc kia, ta còn chưa tính sổ với ngươi."

Lam Hàn Phong nghe hắn nói chuyện, tóc gáy phía sau lưng đều dựng thẳng lên, lòng nói Roy tại sao lại nghĩ tới, đó hoàn toàn là ô long (nhầm lẫn), nếu như biết cái thuốc kia là thúc tình, đánh chết cậu cũng sẽ không dùng.

Lam Hàn Phong lập tức đẩy hắn, nói: "Đừng có táy máy tay chân."

Cậu theo bản năng liếc mắt nhìn tiểu nhân ngư bảo bảo, quả nhiên liền thấy tiểu nhân ngư bảo bảo trừng mắt to, đang hết sức chăm chú nhìn bọn họ. Lam Hàn Phong: "…"

Mỗi lần làm động tác nhỏ, đều bị nhi tử bắt quả tang…

Tiểu nhân ngư bảo bảo vỗ tay một cái, trong miệng "A a" nở nụ cười. Roy nói: "Ngươi xem, nhi tử bảo ta hôn ngươi một cái."

Lam Hàn Phong vừa muốn quay đầu trừng người, liền bị Roy đánh lén một chút, hôn lên khóe miệng.

Tiểu nhân ngư bảo bảo lập tức liền vỗ tay hưng phấn cười đến nỗi không ngậm mồm lại được.

Lam Hàn Phong lập tức muốn chết.

Roy sai người chuẩn bị cơm tối mang vào phòng. Lam Hàn Phong ngược lại không vội ăn ngay, cầm muỗng nhỏ đút từng miếng cơm cho nhi tử nhà mình, nuôi hết sức chăm chú.

Tiểu nhân ngư bảo bảo dựa vào trên ngón tay của cậu, đuôi linh hoạt lay động, ăn cao hứng vô cùng. Mỗi lần chỉ cần động tác của Lam Hàn Phong chậm một chút, bé sẽ dùng đuôi vỗ vỗ ngón tay của Lam Hàn Phong, giục cậu tiếp tục cho ăn. Lam Hàn Phong nhìn bát thức ăn đã không còn gì, lại nhìn tiểu nhân ngư bảo bảo vẫn còn đang tiếp tục dùng đuôi vỗ vỗ tay mình, nói: "Con không phải vẫn chưa ăn no đấy chứ?

Như vậy liệu có chết no hay không a?"

Roy cũng cảm thấy tên tiểu tử này quá có thể ăn, nói: "Nhìn bộ dáng tội nghiệp của con, thôi cho con thêm hai muỗng, ta đi hỏi bác sĩ."

LamHàn Phong liền lấy một cái muôi đút cho tiểu nhân ngư bảo bảo, tiểu tử cao hứng cười rộ lên, còn lấy lòng ôm lấy ngón tay của Lam Hàn Phong, dùng mặt cọ cọ.

Lam Hàn Phong nhìn tiểu tử đáng yêu như thế, cảm giác tâm đều mềm nhũn. Chỉ là con của cậu quá nhỏ, không biết lúc nào mới có thể lớn lên.

Roy đi ra ngoài tìm thầy thuốc, chân trước mới vừa đi, bỗng nhiên đã có người tới gõ cửa.

Lam Hàn Phong ở bên trong đáp một tiếng, nói: "Vào đi."

Đi vào là một người lính, không thấy Roy tướng quân hơi kinh ngạc, nói: "Lam Hàn Phong thượng tướng, Roy tướng quân không ở nơi này sao?"

Lam Hàn Phong nói: "Roy mới đi ra ngoài, ngươi có chuyện gì không?" Binh lính nói: "Là Fanny ở trong ngục giam, nàng muốn gặp Roy tướng quân." Lam Hàn Phong nhíu nhíu mày, nói: "Tí nữa Roy trở về, ta sẽ nói cho hắn biết." Roy đi ra một chuyến, rất nhanh liền trở lại, nói: "Bác sĩ nói tiểu tử ăn nhiều một chút là bình thường, con đang tuổi lớn, chỉ là không cần cho ăn quá nhiều." Lúc hắn trở lại Lam Hàn Phong đã đút xong cơm cho tiểu nhân ngư bảo bảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!