Chương 12: Cấm trở về địa điểm xuất phát

"Đợi đã! Đợi đã" Lam Hàn Phong nhanh chóng tiến lên ngăn trở cánh tay muốn đóng cửa của hắn, nói: "Đến cùng sự việc là như thế nào?"

"Không cần lo lắng, rất nhanh sẽ tốt thôi." Roytướng quân trảm đinh tiệt thiết nói.

Lam Hàn Phong v ừa muốn lại đặt câu hỏi, bỗng nhiên liền nghe thấy tiếng gào bén nhọn của Natasha tiểu thư. Lam Hàn Phong muốn nói nói đều bị dọa không, cậu nghiêm túc hồi tưởng một chút, tựa hồ mỗi lần Natasha tiểu thư xuất trướng, đều là lấy loại phương thức có tính phá hoại rất mạnh này…

Natasha ngã trái ngã ph ải bị mấy binh lính hộ tống lại đây, nàng nhìn thấy Roy tướng quân, lập tức vọt qua, một phen nước mũi một phen lệ bắt lấy cánh tay của Roy, nói: "Roy ca ca, đến cùng là như thế nào? Muội không muốn chết a, đáng sợ."

Tâm tình c ủa Roy tướng quân lúc này cũng rất buồn bực, đầu tiên là mất vật tư, sau đó lại bị thế lực không rõ công kích, hiện tại lại có Natasha tiểu thư làm ầm ĩ không thôi đến thêm phiền, tâm tình của Roy tướng quân cũng khó trách không tốt.

Brian ch ủng tộc là hậu đại của nhân loại, bất quá trải qua dài dòng tiến hóa, khó tránh khỏi chênh lệch rất nhiều so với nhân loại mà Lam Hàn Phong biết. Thế giới càng hướng về hình thức nhược nhục cường thực phát triển, cường giả sẽ càng cường, kẻ yếu cũng càng thêm yếu đuối, tất yếu dựa vào cường giả, bị bảo hộ sinh tồn. Bất quá những kẻ yếu đó cũng không phải không có tác dụng sinh tồn, tỷ như sinh dục sinh sản hậu đại vân vân.

Cho nên tính cách c ủa Natasha không có một điểm tác dụng nào chỉ biết la hoảng như vậy, ở Brian chủng tộc cũng không tính kỳ quái. Đương nhiên, người có khí phách bá vương lộ ra ngoài như Roy tướng quân cũng không phải là ít.

Lam Hàn Phong nghe được "Oành" một tiếng, cửa lớn liền bị đóng lại. Hắn nhất thời đau đầu muốn nứt, cảm giác mình mới là biến dị loại không hợp nhau.

Roy tướng quân không hề vô nghĩa, đem Natasha tiểu thư cũng đẩy đi vào, sau đó đóng cửa lại, cuối cùng khóa lại.

Lam Hàn Phong: "…"

Trong nháy m ắt tóc gáy Lam Hàn Phong đều run rẩy đứng lên, không quản bên ngoài có hồng thủy mãnh thú gì, cậu đều có thể mặt không đổi sắc đối mặt, nhưng là… Ngàn vạn không cần đem cậu cùng Natasha tiểu thư đơn độc nhốt cùng một chỗ a!

Trong căn phòng im lặng này, chỉ còn lại Natasha cùng Lam Hàn Phong.

Đây là một nơi phi thườ ng an toàn, là phòng chạy trốn mà mỗi chiếc quân hạm đều phải có. Gian phòng này sẽ không nhận đến sự công kích của ngoại giới, có công năng tự động tu chỉnh, cho nên đừng nói nhận đến pháo oanh, cho dù rớt xuống địa cầu từ trên vũ trụ, cũng sẽ bình bình ổn ổn bất động.

Bất quá bởi vì kỹ thuật quá mức phức tạp, cho nên một chiếc quân hạm chỉ có một phòng chạy trốn như vậy.

Roy tướng quân hẳn là đã ly khai, dù sao trong phòng là nghe không được thanh âmở bên ngoài.

Lam Hàn Phong khóc không ra nước mắt, này đều là chuyện gì.

Natasha ti ểu thư còn chưa hồi phục lại được *** thần từ trong hoảng sợ. Giây đầu tiên khi nàng quay người, nàng liền vọt tới trước mặt thực vật dự trữ, mở ra tra tìm, nhìn đến thức ăn nước uống đều đầy đủ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Lập tức, nàng chú ý tới Lam Hàn Phong… "Tại sao ngươi cũng ở nơi này!"

Quả nhiên, Lam Hàn Phong nghe được thanh âm cá heo bén nhọn của Natasha tiểu thư.

Natasha đầ y mặt không dám tin, nói: "Ta thật là không thể tin được, Roy ca ca sẽ để cho tên đê tiện như ngươi bước vào gian phòng này! Thật không biết Roy ca ca là nghĩ như thế nào!"

Lam Hàn Phong l ộ ra sắc mặt giận dữ, cậu phi thường chán ghét khẩu khí của Natasha, bất quá rất nhanh bình tĩnh xuống dưới, nói: "Ta là tướng quân phu nhân, vì cái gì không thể vào?"

"Ngươi! Ngươi!" Natasha trừ ng mắt nhìn, giống như Lam Hàn Phong một cước đạp trúng đuôi của nàng, hô: "Ngươi cho rằng Roy ca ca là thật thích ngươi sao? Ngươi đừng có nằm mộng!"

Lam Hàn Phong lại vẫn bình tĩnh nói: "Đề tài này, chúng ta không phải vài hôm trước mới mặt đối mặt thảo luận qua?"

Natasha ngực phập phồng rất nhanh, bị Lam Hàn Phong tức giận đến phải chết, thế nhưng không thể phản bác.

"A!!!!"

Lại là một tiếng bén nhọn cá heo âm, Lam Hàn Phong cảmgiác màng tai đều muốn xuyên khổng, nhanh chóng che lỗ tai.

Natasha kêu sợ hãi, một mông ngồi dưới đất, xoa xoa lui về phía sau, nói: "Có quái vật có quái vật!"

Lam Hàn Phong c ảnh giác nhìn đến chỗ mà Natasha chỉ, không khỏi sửng sốt, ở nới xếp đặt vật tư có một bộ lông màu đen, cậu nhìn kỹ, liền nhìn đến một cái lỗ tai đầy thịt béo tròn.

"Đường Cuồn Cuộn?" Lam Hàn Phong nhịn không được tiến lên?

Lỗ tai của Đường Cuồn Cuộn giật giật, từ sau đống vật tư nâng đầu lên, trong miệng của nó nhấm nuốt cái gì, rung động không ngớt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!