Hứa Tinh Không cúp điện thoại rồi tăng nhanh tốc độ. Người bán cá nhanh chóng làm cá hoàng cốt sạch sẽ, sau khi trả tiền và nói cám ơn, cô mang theo cá đi đến khu rau củ.
Người bán hàng ở khu này phần lớn là các bác gái, Hứa Tinh Không đã mua nhiều lần nên biết rõ hàng nào tươi hơn, giá rẻ hơn, hiện giờ đa phần cô chỉ mua cố định ở một hàng.
Bà chủ cửa hàng này là một chị gái hơn bốn mươi, dáng người phốp pháp, nói giọng phương Bắc rất nhanh.
"Tới rồi à." Bà chủ cũng biết cô, chị ấy vừa tước rau diếp cho người ta xong, lau tay chào hỏi với Hứa Tinh Không.
"Vâng." Hứa Tinh Không cười cười, cầm túi ny lon bắt đầu lựa rau.
Rau cô lựa rất tươi, chị gái vừa cân vừa tán dóc với cô.
"Mấy ngày không tới mua rồi nhỉ."
Hứa Tinh Không xoa xoa ba ngón tay bị dính bẩn vì cầm khoai, cô mỉm cười giải thích: "Dạo này công việc hơi bận."
"Ừ ừ, bận rộn quá cũng không có thời gian nấu nướng đâu." Chị gái tỏ vẻ thấu hiểu, rồi cúi đầu nhìn trọng lượng hiển thị trên cân điện tử, vô tình hỏi một câu: "Công việc của cả hai đều bận rộn như nhau nhỉ."
Chị ấy vừa nói xong Hứa Tinh Không liền sửng sốt, cho là không phải đang nói chuyện với cô.
Thấy hồi lâu cô vẫn chưa trả lời, chị bán rau ngẩng đầu lên, trong mắt chứa ý cười, nói: "Người đàn ông lần trước bế em ở khu thuỷ sản không phải là chồng em sao?"
Hứa Tinh Không: "…"
Trong nháy mắt đó, toàn thân Hứa Tinh Không toát một lớp mồ hôi lạnh.
Môi cô giật giật, vừa muốn giải thích thì chị đã cân xong, còn thêm vào một bó hành lá, cười tít mắt: "Hai người thật xứng đôi, ai cũng rất đẹp. Chồng em nhìn nhã nhặn lịch sự như vậy, chắc bình thường đối xử với em rất tốt."
"À." Hứa Tinh Không nhận lấy túi rau, không nói gì nữa, xoay người đi.
Vừa mới ra khỏi chợ, ánh mặt trời bên ngoài giúp cô lấy lại tinh thần. Cô nghĩ lại lời vừa rồi của chị bán rau mà chán nản thở dài, cất bước đi về phía nhà mình.
Ngay cả chị bán rau cũng hiểu lầm quan hệ của cô và Hoài Kinh, huống chi những người khác. Hoài Kinh chỉ ghé qua một lần đã khiến chị ấy nghĩ vậy rồi. Nếu anh đến nhà cô, đụng phải hàng xóm, vậy càng khó giải thích hơn.
Sau này tốt nhất là không để anh đến đây nữa. Dù sao quan hệ giữa họ cũng không phải người yêu, nếu sau này kết thúc, có người lại hỏi tới, thì cũng tránh được xấu hổ.
Lối vào khu nhà trọ Hòa Phong là một con dốc nhỏ, Hứa Tinh Không vừa định lên dốc, ngẩng đầu đã thấy chiếc Bentley kia đậu trước cửa nhà trọ rồi.
Hoài Kinh chỉ mặc áo sơ mi xám nhạt và quần tây, đường cắt may tinh tế bao lấy thân thể cao lớn của anh. Anh vẫn lười biếng dựa vào thân xe như trước, bắt chéo chân, cúi đầu nhìn điện thoại di động. Cà vạt không biết đã vứt ở đâu, cổ áo mở hai nút, làn da được ánh nắng loang lổ dưới bóng cây chiếu vào, trắng đến trong suốt.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Hoài Kinh nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy cô thì đôi môi vốn đang mím chặt của anh cong lên, ngay cả ánh mắt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng.
Anh cất điện thoại vào, đứng thẳng dậy đi tới.
Chân Hoài Kinh rất dài, đi mấy bước đã đến bên cạnh Hứa Tinh Không, tim Hứa Tinh Không dần dần co lại, anh nhìn cô mỉm cười, một bên khóe môi nhếch nhẹ, trông vừa hư hỏng vừa ngả ngớn, không có chút nhã nhặn nào như chị bán rau nói cả.
"Anh cầm giúp em." Hoài Kinh lấy mấy thứ trong tay Hứa Tinh Không.
Khi tay hai người chạm nhau, Hứa Tinh Không khẽ run một cái, cô siết chặt mấy cái túi, nói: "Không sao, tự em cầm được."
"Đưa anh." Hoài Kinh kiên trì, sau khi nhận lấy thì cười nói, "Em rảnh tay thì đi lấy đồ anh đưa cho em đi."
Cô giật giật mấy ngón tay bị hằn đỏ vì túi nhựa, Hứa Tinh Không hơi sửng sốt hỏi: "Cái gì?"
Hoài Kinh liếm môi dưới, thờ ơ cười: "Đi mở xe cửa xem."
"Không đi." Hứa Tinh Không có chút kháng cự.
"Haizzz." Hoài Kinh nắm lấy cổ tay cô, đẩy đẩy cô, nói: "Đi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!