Chương 78: Phiên ngoại 8

Hoài Kinh đang xem văn kiện, nhận được điện thoại từ nhà gọi tới. Bảo mẫu vừa mới nói một câu "Tiên sinh", bên kia đã truyền đến giọng con nít ngọt ngào.

"Daddy!" Tiểu Mộ nói suông một tiếng.

Một loạt tiếng sột soạt vang lên, điện thoại hẳn là được đưa đến bên tai cậu nh ỏ, khóe môi Hoài Kinh nhếch lên, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên ngón tay anh dài lại trắng nõn, bút máy trong tay phủ một tầng sáng.

Động tác trên tay không dừng lại, Hoài Kinh lật một tờ văn kiện, hỏi: "Làm sao vậy?"

"A ~" Giọng Tiểu Mộ Không non nớt, tựa hồ cậu bé đang sắp xếp lại từ ngữ, sắp xếp xong, cậu bắt đầu lải nhải.

"Con muốn gặp mẹ, đương nhiên cũng muốn gặp ba. Nhưng mà ba nói, muốn gọi điện thoại cho Mommy, mẹ sẽ sốt ruột, làm con phải gọi cho ba, cho nên con liền gọi điện thoại cho ba. Nhưng mà con nhớ Mommy, gọi điện thoại cho ba làm gì nha?"

Tiểu Mộ Không năm nay mới vừa ba tuổi, tư duy logic năng lực vô cùng cường đại, nói chuyện so với bạn cùng tuổi cũng sớm hơn. Lúc cậu có thể nói, trong nhà liền mời giáo viên song ngữ, cho nên nói chuyện với người lớn cũng khá thông thuận.

Nói một đoạn như vậy, tuy rằng gập ghềnh, nhưng vẫn biểu đạt được ý tứ cậu thật rõ ràng.

Tuy rằng có thể nói sớm, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, khi nói chuyện ngữ khí thật thong thả, lộ ra chất giọng non nớt, tựa hồ vừa suy nghĩ vừa nói. Nói xong, qua một hồi, cậu bé không nghe được bên kia trả lời, kêu lên một tiếng.

"Daddy, ba đang làm gì?"

"Nói xong chưa?" Hoài Kinh nhàn nhạt hỏi một câu, nói: "Ở nhà chờ ba."

"A?" Tiểu Mộ Không lên tiếng, lại sửng sốt một chút, trong giọng nói mang theo chút lo lắng nói: "Con ở nhà chờ là có thể nhìn thấy Mommy sao? Còn bao lâu thì con có thể thấy? Con phải cho mommy xem con hổ con của con."

Tập hợp giấy tờ lại, Hoài Kinh mở ra một văn kiện khác, nói: "Một lát nữa ba trở về đón con."

Nghe được Hoài Kinh trả lời, đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng hoan hô.

"Tốt quá! Daddy muốn nhanh cũng phải tuân thủ quy tắc giao thông, Helen nói đèn xanh sáng rồi mới có thể đi..."

"Tắt máy đây." Hoài Kinh nói.

Nói xong, Hoài Kinh liền thật sự tắt điện thoại đi.

Trong phòng mình, Tiểu Mộ Không mặc một áo hoodie màu xanh lá mạ cùng quần vận động màu xám, cậu bé ngồi trên thảm, được ánh mặt trời chiếu vào, thân thể nho nhỏ biến thành như một khối kẹo bông gòn.

Cậu ngồi ngược sáng, tay trắng trẻo mập mạp nắm di động, chân mày sốt ruột nhíu lại. Làn da cậu thật trắng, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trẻ con phì nộn, khuôn mặt có chút sầu bi.

"Daddy?" Cậu bé lại gọi một tiếng, xác nhận bên kia đã cúp điện thoại. Cậu đưa điện thoại cho bảo mẫu đang chờ một bên, thở dài: "Không biết Daddy có biết đèn đỏ thì không thể đi hay không?"

Tắt điện thoại đi, Hoài Kinh lại gọi cho Hứa Tinh Không. Hứa Tinh Không vừa mới chuẩn bị ra ngoài, đang thảo luận tài liệu hôm nay với Nhan Gia Lâm.

Nghe được điện thoại reo, Hứa Tinh Không nói một câu "xin lỗi", sau đó tiếp điện thoại.

"A lô." Nhìn đến dãy số của Hoài Kinh, giọng nói của Hứa Tinh Không đều mang theo ý cười.

Tiểu Mộ Không nói chuyện chậm, vẫn là có chút giống Hứa Tinh Không, nghe được giọng cô, Hoài Kinh cười khẽ một tiếng, hỏi: "Em đang ở văn phòng sao?"

"Không có." Hứa Tinh Không đáp, "Em và chị Gia Lâm ra ngoài, sắp tới hội sở."

"Khi nào trở về?" Hoài Kinh giương mắt nhìn đồng hồ, trên tay bút tùy ý chuyển chuyển.

"Ưʍ..." Hứa Tinh Không suy nghĩ, trả lời: "Hội nghị hai giờ kết thúc, trở về khoảng chừng hai giờ rưỡi đến ba giờ. Làm sao vậy?"

Nhìn đồng hồ một chút, Hoài Kinh thu hồi tầm mắt, ôn nhu nói: "Không có việc gì, làm việc cho tốt!"

Ngày thường Hoài Kinh thường xuyên gọi điện thoại cho cô, Hứa Tinh Không cũng không để ý. Nghe anh nói không có việc gì, cô sốt ruột thảo luận tư liệu với Nhan Gia Lâm liền vội vã nói một câu: "Không có việc gì thì em tắt máy trước!"

Nói xong, không chờ Hoài Kinh trả lời, Hứa Tinh Không đã treo điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!