Đường Địch lại phải mua trang phục biểu diễn cho Hứa Tinh Không một lần nữa. Vì Hoài Kinh đích thân yêu cầu thay đổi nên khi Hứa Tinh Không đi thử đồ, Tống Hữu Linh cũng đi cùng. Trần Uyển Uyển yên tâm, sau đó trêu chọc Hứa Tinh Không.
Lần này, Đường Địch chọn một bộ sườn xám cao cổ màu hồng cánh sen, làn váy xẻ tới đầu gối. Sườn xám ôm có thể tôn lên dáng người thon thả của cô mà lại không hở hang.
Hứa Tinh Không mặc vào trông rất thanh nhã cao quý, càng làm tăng lên khí chất dịu dàng của cô, đặc biệt thùy mị dưới ánh đèn.
Đường Địch nhìn Hứa Tinh Không mà hai mắt sáng rực.
Thường ngày Hứa Tinh Không ăn mặc rất bình thường, làm che mất hết vẻ đẹp riêng của cô. Thậm chí cô không cần trang điểm cầu kỳ, cũng đã rất xinh đẹp.
Da trắng, nét mặt dịu hiền, mềm mại như con gái phương nam, tựa cảnh sương khói trên núi xanh trong tranh thủy mặc, làm cho cả thể xác lẫn tinh thần người nhìn đều rất dễ chịu.
Đường Địch trợn mắt há mồm, rồi lắc đầu cảm thán: "Chị thay đổi phong cách ăn mặc đi! Bằng không sẽ phí nét đẹp mê người này mất!"
Đường Địch thật lòng khen ngợi, nhưng Hứa Tinh Không lại cảm thấy có hơi khoa trương. Cô ngại ngùng, đỏ mặt lắc đầu nói: "Làm gì đến mức ấy."
Tống Hữu Linh cũng rất hài lòng với bộ lễ phục này.
Hứa Tinh Không mặc vào vừa gợi cảm lại vừa tri thức, hình tượng quả thật không tệ.
Nhưng Tống Hữu Linh cũng không biểu hiện ra mặt, chỉ thờ ơ nói: "Vẻ ngoài là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là biểu diễn. Bây giờ em đàn thế nào rồi?"
Còn một tuần nữa là đến họp thường niên, dạo này Hứa Tinh Không đã đàn đã rất nhuần nhuyễn. Nhưng nghe Tống Hữu Linh hỏi vậy, cô vẫn không tự tin lắm, chỉ nói: "Tạm được."
Tống Hữu Linh ngẩng đầu nhìn Hứa Tinh Không, vẻ mặt nghiêm khắc, thở dài nói: "Chỉ tạm được thôi vẫn không được, cần phải hoàn toàn nhuần nhuyễn. Ở trước mặt lãnh đạo công ty thì một chút qua loa cũng là sự cố. Về nhà, em đàn một đoạn ngắn, quay lại rồi gửi cho chị."
Hứa Tinh Không gật đầu: "Được ạ."
Sau khi Tống Hữu Linh rời đi, Hứa Tinh Không thay lễ phục ra, Đường Địch ở bên cạnh vừa thu xếp đồ đạc vừa lẩm bẩm: "Sao tổ trưởng Tống lại hung dữ như vậy chứ."
Hứa Tinh Không chỉ cười cười, không nói gì.
Thử trang phục xong, Hứa Tinh Không trở về văn phòng. Trần Uyển Uyển cầm tài liệu chuẩn bị đi tìm Hoàng Thiên Tùng, nhưng lại rẽ sang ngồi trước mặt cô, hỏi: "Lễ phục thế nào?"
Trước khi đi thử lễ phục, cô có nói với Trần Uyển Uyển.
Hứa Tinh Không nhớ kỹ lại kiểu dáng lễ phục, tuy không soi gương nhưng mặc rất thoải mái, không ảnh hưởng đến việc đánh đàn, cũng không ảnh hưởng đến thẩm mỹ, bèn gật đầu đáp: "Khá tốt."
Trần Uyển Uyển yên tâm, sau đó trêu chọc Hứa Tinh Không.
"Sao cậu cứ luôn bị gọi tên vậy? Tớ nghe nói quần áo của Lý Diệu Tuyết còn hở hơn nữa mà lại không bị gì, hay là bát tự của cậu và Hoài tổng không hợp nhau?"
Hứa Tinh Không: "…" Trần Uyển Uyển thấy bộ dạng của con trai thì cười ngất ở phía sau.
Cô mím môi, gật đầu nói: "Có lẽ vậy."
Trần Uyển Uyển sờ cằm, ra vẻ thám tử, suy đoán: "Có thể là do Tống Hữu Linh cố ý không cho cậu mặc. Chị ta và Lý Diệu Tuyết là bạn thân, Lý Diệu Tuyết chỉ cần nói vài câu là có thể khiến chị ta thay đổi trang phục của cậu thôi. Lý Diệu Tuyết chỉ muốn mình khoe thân, lại không cho cậu khoe dáng, vì sợ cậu chiếm mất sự chú ý đó."
Hứa Tinh Không dở khóc dở cười, chỉ khoe dáng thôi sao có thể cướp mất sự chú ý chứ.
"Dù tớ có khoe dáng thì cũng không thể chiếm sóng của cô ấy đâu."
"Mới là lạ đó." Trần Uyển Uyển đảo mắt, nói: "Cô ta động một tí lại châm chọc khiêu khích cậu, chính là vì thấy cậu đẹp đó. Nếu cậu không át mất sự nổi bật của cô ta thì cô ta đã mặc kệ cậu rồi."Đường Địch nhìn Hứa Tinh Không mà hai mắt sáng rực.
Hứa Tinh Không nhún vai lắc đầu, không hiểu nổi suy luận của Trần Uyển Uyển.
Trần Uyển Uyển lại hỏi: "Tống Hữu Linh không làm khó cậu chứ?"
"Không có." Hứa Tinh Không bất đắc dĩ cười nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!