"Anh ta đẹp trai hay anh đẹp trai?"
Vì một cây kẹo đường bươm bướm mà trên người Hứa Tinh Không lại có thêm vài dấu răng.
Dấu răng mới sau một đêm, sáng hôm sau thường hơi ngứa.
Hứa Tinh Không híp mắt, rèm cửa sổ trong phòng hơi hé mở, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu lên giường.
Bây giờ cô đang ở trong phòng Hoài Kinh, phòng của anh thuộc kiểu căn hộ, chỉ mỗi phòng ngủ cũng lớn hơn cả căn phòng của cô rất nhiều. Nghe kỹ còn có tiếng nước loáng thoáng, đó là tiếng chảy của nước nóng được dẫn vào phòng.
Cô đưa tay sờ sau lưng, phần lưng trần ê ẩm đến khó chịu cho thấy đêm qua họ đã vui vẻ thế nào.
Ngón tay mảnh khảnh của Hứa Tinh Không gãi lên lưng mấy cái nhưng không đến chỗ ngứa. Cô ngứa đến cuống cuồng, đôi mắt ngái ngủ dần mở ra, hốc mắt ửng đỏ.
Vào lúc ngón tay cô đang ngọ nguậy thì một bàn tay với khớp xương rõ ràng trùm lên tay cô. Bàn tay này vừa khéo lớn hơn tay cô, ôm trọn bàn tay cô, ngón tay thon dài cong cong, gãi nhẹ vào chỗ ngứa của cô.
Tay bị lòng bàn tay anh bao trùm, Hứa Tinh Không cảm nhận được nhiệt độ của anh, ngón tay cô cứng đờ, rút tay ra, chỉ để lại bàn tay anh trên lưng mình.
Đầu ngón tay anh gãi nhẹ lên những vết hồng hồng làm cô ngứa, xung quanh làn da trắng nõn như bị nhuộm, dần dần đỏ lên.
"Cắn một cái là một viên kẹo." Hoài Kinh trầm giọng nói. Ánh mắt anh nhìn dọc từ lưng xuống eo cô, ngón tay cũng di chuyển theo tầm mắt, nhẹ nhàng chạm vào mấy vết hồng hồng, nghiêm chỉnh công bằng nói: "Anh còn nợ em ba viên kẹo."
Nghe anh nói vậy, người cô khẽ run lên. Cô cong xương bướm lên, chỗ giữa lưng lõm xuống, làm cơ thể mình cách xa ngón tay anh.
Yết hầu Hứa Tinh Không chuyển động, tuy đã cách xa ngón tay anh nhưng cô vẫn có chút tức tối. Mi tâm cô nhăn lại, nhẹ giọng nói: "Em không đồng ý."
Hoàn Kinh ở phía sau khẽ cười, giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm.
"Em nói gì?" nghe xong, mi tâm vừa giãn ra lại nhíu chặt.
Hứa Tinh Không mở mắt, quay người lại. Cô nhìn Hoài kinh, chưa nói chuyện mà mặt đã đỏ lên, lớn tiếng lặp lại lần nữa.
"Em không đồng ý."
"Hả?" Hoài Kinh cao giọng, tầm mắt thản nhiên chạy dọc trên người cô. Cuối cùng, đuôi mắt anh nhếch lên nhìn thẳng vào mắt cô. Trong lúc mắt Hứa Tinh Không đang dần trợn to thì anh cúi người cắn mạnh lên đầu vai cô.
"A…" Hứa Tinh Không kêu khẽ.
Hoài Kinh cười, ngẩng mặt lên, chóp mũi hơi chạm vành tai ửng đỏ của cô, nói: "Bốn viên."
Hứa Tinh Không: "…" tầm mắt thản nhiên chạy dọc trên người cô
Thấy mặt cô đỏ rực vì luống cuống và hoảng loạn, mắt Hoài Kinh lóe lên một tia sáng, môi hơi giương lên, giọng nói chứa ý cười: "Vẫn muốn mua kẹo cho em ăn."
***
Hoài Kinh chỉ công tác ở Văn Thành một ngày rồi mang theo món nợ bốn viên kẹo rời khỏi suối nước nóng Mậu Bạch, trở về Hạ Thành.
Khi anh đi rồi, Hứa Tinh Không cũng dậy, trước khi bắt đầu làm việc thì đi về phòng mình.
Hai người trải qua một đêm yêu đương vụng trộm đầy kích thích, Hứa Tinh Không không thể phủ nhận đêm đó anh đã làm cô vui sướng, thậm chí hai ngày tiếp theo ở Văn Thành, khi dấu răng trên người đã phai mất, cô vẫn không quên.
Anh đã để lại trên người cô những ấn ký không thể xóa nhòa.
Hứa Tinh Không không biết thế này với mình là tốt hay xấu.
Chuyến công tác ở Văn Thành kết thúc vào thứ bảy, sau khi Hứa Tinh Không về nhà, đầu tiên là đến bệnh viện thú cưng đón Meo Meo về. Mấy ngày không gặp, dường như Meo Meo rất nhớ cô nên càng dính người hơn. Hứa Tinh Không ôm nó, tim như mềm ra.
Lấy đồ ăn cho Meo Meo xong, Hứa Tinh Không liền gọi điện thoại cho Trần Uyển Uyển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!