Đúng như Hứa Tinh Không nghĩ, "thức ăn nhanh" cũng không nhanh chút nào.
Mệt nhọc cả ngày, lại còn cùng Hoài Kinh điên cuồng một trận, cho nên sau khi kết thúc cô vừa nhắm mắt là ngủ ngay.
Hôm sau tỉnh lại, cô đã nằm trên giường nhà Hoài Kinh rồi. Bên ngoài ánh nắng chói chang, lông mi Hứa Tinh Không run run mấy cái, vô thức nhích người về phía có thể chắn ánh mặt trời.
Mới vừa mở mắt ra chuẩn bị tỉnh táo lại một chút thì trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam mang theo ý cười."Tỉnh rồi sao."Hứa Tinh Không giật mình ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt như cười như không của Hoài Kinh. Vừa rồi cô vì trốn nắng mà dịch vào lòng anh, kề sát làn da và cơ thể trần trụi của anh, tim Hứa Tinh Không đập mạnh, lập tức dịch người ra. Rời khỏi vòng tay ấm áp của anh, Hứa Tinh Không vộ kéo chăn lên che ngực, lúng túng đáp."Ừm."
Giọng nói khàn khàn, cổ họng cũng hơi khô khốc, Hứa Tinh Không nói xong mới sửng sốt một lúc, nhớ ra tối qua mình đã phóng túng đến cỡ nào trên đỉnh núi không người. Hứa Tinh Không nhắm mắt lại, mặt dần đỏ lên, lan đến cả vành tai. Cô im lặng một lúc rồi mới nói: "Em phải về đây, meo meo vẫn chưa ăn sáng."Sau khi nói xong, Hứa Tinh Không liền định ngồi dậy.
Một tay cô ôm ngực, tay còn lại với lấy quần áo nhưng không tới, đột nhiên sau lưng bị kéo ngược làm cô lại ngã xuống giường."Ối…" Hứa Tinh Không dán lên thân thể của người đàn ông phía sau, nhiệt độ trong ngực anh làm mặt của cô nóng lên.
Cô giật thót, giãy nhẹ."Anh làm gì vậy?"Hoài Kinh một tay nắm lấy góc chăn, kéo Hứa Tinh Không trong chăn ra.
Vành tai cô đỏ ửng mê người, ánh mắt lo lắng nhìn anh, đôi mắt to tròn trong veo như con vật nhỏ dưới ánh mặt trời."Anh cũng chưa ăn sáng." Hoài Kinh chớp mắt nhìn cô, khẽ cười nói. Hứa Tinh Không cau mày, "Dì giúp việc nhà anh sẽ đến làm mà, hay nhà anh có nguyên liệu gì không, em có thể…"Những lời còn lại bỗng bị anh chặn trong miệng, Hoài Kinh lấn người đè lên cô. Lúc này, Hứa Tinh Không mới biết được, thì ra bữa sáng của anh cũng như bữa ăn nhanh, đều là ăn cô.
Công việc Lý Diệu Tuyết giao, phần lớn Hứa Tinh Không đều phải tăng ca mới có thể hoàn thành, mà gần đây bộ phận phiên dịch cũng không bận mấy, bảy giờ tối văn phòng đã không còn ai. Lúc Hứa Tinh Không đang sắp xếp lại tư liệu trên tay thì điện thoại văn phòng vang lên, cô bắt máy, là tiền sảnh gọi tới."Phòng phiên dịch phải không? Xin hỏi phó phòng Chung có ở đó không? Tiền sảnh có một phần bưu kiện của ông ấy, cần chính ông ấy ký nhận."
"Anh ấy đã tan việc rồi." Hứa Tinh Không nhìn đồng hồ treo tường trong phòng một cái rồi nói: "Tôi có thể giúp anh liên lạc."Người ở tiền sảnh nói cám ơn rồi cúp máy, Hứa Tinh Không gác điện thoại, sau đó dùng di động gọi cho Chung Du Quân. Chung Du Quân sống gần công ty, lúc Hứa Tinh Không làm xong việc trên tay xuống lầu thì đúng lúc thấy anh ấy đang ký nhận bưu kiện ngoài tiền sảnh. Chung Du Quân là người phương bắc, dáng người rất cao, cũng rất béo, có trách nhiệm trong công việc và là một cấp trên tốt."Chỉ một hộp trà cũng phải đích thân tôi ký nhận sao?" Chung Du Quân cầm hộp cười nói. Chàng trai giao hàng đứng bên cạnh nhìn Chung Du Quân ký tên, trả lời: "Người gửi yêu cầu đích thân ký nhận, chắc rất đắt nhỉ."
"Ha ha, tôi cũng không biết, có phải tôi mua đâu." Chung Du Quân ký tên xong thì trả bút lại cho cậu chuyển phát rồi cám ơn, sau đó anh ta đứng lên đi ra cửa. Chung Du Quân cầm hộp bưu kiện nhìn một hồi, trực tiếp mở hộp ra.
Bên trong là một lon trà được đóng gói rất đẹp, có thể thấy được nó cũng không rẻ."Chung đại nhân." Hứa Tinh Không gọi Chung Du Quân một tiếng. Chung Du Quân cởi mở hào phóng, tính tình thân thiện, nên bình thường mọi người đều gọi trêu ông là Chung đại nhân."Ơ kìa, Tiểu Hứa." Khi Chung Du Quân nhìn thấy Hứa Tinh Không thì hơi ngạc nhiên, "Tôi vừa định lên văn phòng đây."
"Bây giờ anh muốn lên không?" Hứa Tinh Không hỏi."Không cần, cô xuống rồi thì tôi không lên nữa."
Chung Du Quân trả lời, rồi đặt hộp trà qua một bên, vừa đi ra ngoài với Hứa Tinh Không vừa hỏi: "Dạo này cô đều tan làm rất trễ, công ty nhiều việc lắm sao?"Thời tiết tháng chín đã có chút mát mẻ, vừa đẩy cửa ra liền có một cơn gió mát lùa vào, Hứa Tinh Không nắm chặt túi xách, mím môi nói: "Không nhiều lắm."
"Vậy vấn đề là ở hiệu suất của cô rồi." Chung Du Quân nói đùa."Ừ." Hứa Tinh Không gật đầu thừa nhận. Sau đó, cô giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, lấy hai phần tài liệu từ trong túi xách ra.
Hứa Tinh Không có chút ngượng ngùng cười nói: "Trợ lý Lý bảo tôi trước khi hết giờ làm việc phải giao lại hai phần tài liệu này cho cô ấy, nhưng có vài chỗ tôi không rõ, cho nên muốn mang về nhà làm từ từ.
Giờ gặp được anh, tôi liền trộm lười, trực tiếp thỉnh giáo anh một chút vậy."
"Ha ha, được thôi." Chung Du Quân cười rộ lên, nhận lấy phần tài liệu.
Anh nhìn thoáng qua, sau một lúc lâu lại cau mày."Chỗ này nè…" Hứa Tinh Không lấy bút ra, khoanh vùng một chỗ. Chung Du Quân lật sang trang khác nhìn một chút, sau một lúc lâu mới hỏi: "Lý Diệu Tuyết bảo cô dịch cái này à?"Hứa Tinh Không sửng sốt, gật đầu nói: "Đúng vậy, có gì không ổn sao?"Chung Du Quân vỗ vỗ lên tài liệu, cười nói: "Tôi cầm mấy cái này đi trước, đêm nay cô không cần làm thêm giờ."
"Nhưng trợ lý Lý…" Hứa Tinh Không có chút lo lắng. Chung Du Quân cười rộ, hỏi Hứa Tinh Không: "Thế nào?
Chức của cô ta cao hơn tôi sao?"
"Không có." Hứa Tinh Không cười, cuối cùng nói một câu, "Cảm ơn Chung đại nhân."Sáng hôm sau, Hứa Tinh Không quẹt thẻ đi làm, mới vừa vào cửa, Trần Uyển Uyển đã hí hửng cười chạy tới.
Đặt mông ngồi trên bàn Hứa Tinh Không, hất hất mặt về phía phòng làm việc của Chung Du Quân, cười nói: "Lý Diệu Tuyết bị phê bình."Hứa Tinh Không cũng bật cười, bỏ túi xách xuống, sắp xếp lại bàn làm việc, hỏi: "Sao vậy?"
"Không biết." Trần Uyển Uyển tò mò lắc đầu, nhưng sau đó lại vui vẻ nói, "Quan tâm nguyên nhân làm gì, dù sao thấy cô ta bị phê bình là mình thoải mái chết được.
Ha ha ha, ai bảo cô ta suốt ngày theo sau lão Hoàng diễu võ dương oai.
Đáng đời!"Lý Diệu Tuyết có quan hệ mờ ám với trưởng phòng phiên dịch Hoàng Thiên Tùng, nên luôn dương oai diễu võ ở phòng làm việc.
Hoàng Thiên Tùng đi đâu cũng mang cô ta theo, cô ta cáo mượn oai hùm, tự xem mình như cánh tay phải của sếp.
Thời gian vào công ty của cô ta và Trần Uyển Uyển vốn không cách nhau bao nhiêu, Trần Uyển Uyển cẩn thận trong công việc, năng lực nghiệp vụ cũng mạnh hơn, nhưng từ trước đến nay thành tích luôn không bằng cô ta.
Vì vậy, quan hệ của hai người họ cũng không tốt. Hứa Tinh Không không rãnh rỗi quan tâm đến mấy chuyện bát quái này, cô tập trung tinh thần bắt đầu làm việc của mình. Chung Du Quân cũng không phê bình Lý Diệu Tuyết bao lâu, nhưng khi đi ra sắc mặt cô ta rất khó coi.
Trần Uyển Uyển còn đang ngồi trên bàn Hứa Tinh Không chưa đi, thấy cô ta như vậy thì cười hả hê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!