"Hay đến đây khiêu vũ lắm à?"
"Không thường xuyên, chỉ nhảy đại thôi.
Anh không thấy động tác của em không chuẩn đó sao?"
"Không thấy." "Khi em khiêu vũ, trong đầu anh chỉ có hai chữ." "Xinh đẹp."~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Hứa Tinh Không xách giỏ đồ ăn về nhà, vừa vào thì thấy Lâm Mỹ Tuệ từ phòng ngủ đi ra.
Cô vừa đi vừa suy nghĩ, nhìn thấy mẹ mới hoàn hồn, "Mẹ, mẹ dậy rồi ạ."Lâm Mỹ Tuệ ngủ cả chiều, sắc mặt đã khá hơn nhiều.
Bà nhìn thấy giỏ đồ ăn trong tay Hứa Tinh Không, thì hỏi, "Mẹ ngủ lâu vậy à?"Hứa Tinh Không đổi giày, cười nói: "Có lẽ do mấy ngày qua mệt quá đó.
Mẹ ngủ tiếp đi, con làm cơm tối xong sẽ gọi mẹ dậy."Lâm Mỹ Tuệ ngủ cả buổi chiều nên đã nghỉ ngơi đủ, lắc đầu nói với Hứa Tinh Không: "Mẹ làm với con."Tài nấu nướng của Lâm Mỹ Tuệ rất tốt, khi bà làm cơm, Hứa Tinh Không chủ yếu chỉ giúp đỡ vặt vãnh. Hứa Tinh Không rửa đồ ăn, Lâm Mỹ Tuệ nhìn sang nói, "Măng mùa đông này thật non.
Mua ở chợ phía Đông trước nhà em con sao?"Hứa Tinh Không cúi đầu lột măng, chớp chớp mắt dường như không nghe thấy."Tinh Không." Lâm Mỹ Tuệ gọi cô."A, gì ạ?" Hứa Tinh Không giật mình. Bà nhìn sắc mặt cô, hỏi: "Nghĩ gì thế? Mẹ nói chuyện với con mà con cũng không nghe."Cô rủ mắt, chăm chú lột măng, cười đáp: "Không có gì cả ạ."Lâm Mỹ Tuệ không để tâm, hỏi lại lần nữa.
Hứa Tinh Không cúi đầu miễn trả lời, nhưng tâm trí đã không biết bay đến nơi nào. Trước khi cô xuống xe, Hoài Kinh hỏi cô đêm nay có muốn anh đến đón cô không.
7 giờ tối anh sẽ xong việc. Hứa Tinh Không lột măng xong thì bỏ vào thau, khe khẽ thở dài.
Không phải anh đến Hoài Thành là để công tác à? Sao đi làm việc cũng nghĩ về mấy chuyện kia vậy?!***Hứa Tinh Viễn tan làm về nhà thì cơm nước đã xong xuôi, chị và mẹ cậu đều đang ở dưới bếp.
Mang theo một luồng khí lạnh vào nhà, nhưng trong lòng cậu lại ấm áp lạ thường. Hứa Tinh Viễn rửa tay trước rồi vào nhà bếp, lấy chén đứng trước nồi cơm, vừa xới vừa hỏi: "Chị, chị ăn bao nhiêu?"Thói quen ăn uống của Hứa Tinh Không rất tốt, nếu no rồi thì không ăn nữa, cho nên lượng cơm không cố định, mỗi lần bới đều phải hỏi cô ăn bao nhiêu. Hứa Tinh Viễn hỏi mấy lần mà không nghe cô đáp, nên chọt chọt Hứa Tinh Không đang múc canh cá bên cạnh, gọi: "Chị?"
Hứa Tinh Không hoàn hồn, nhìn sang Hứa Tinh Viễn: "Một muỗng được rồi."
"Nghĩ gì mà mất hồn mất vía vậy?"Lâm Mỹ Tuệ bên cạnh cười nói: "Không biết nghĩ gì mà từ lúc làm cơm đã như người mất hồn rồi."Nghe vậy, Hứa Tinh Viễn nheo mắt lại.
Hiện giờ cậu đã đính hôn, không còn là tên đầu đất không hiểu tình yêu nam nữ là gì nữa. Hứa Tinh Viễn đưa mắt nhìn Lâm Mỹ Tuệ đi vào phòng khách, sau đó nhích đến cạnh Hứa Tinh Không: "Chắc không phải đang nhớ…"Hứa Tinh Không nhìn em trai, đỏ mặt chọc vào đầu cậu: "Đừng đoán linh tinh."
"Được rồi." Hứa Tinh Viễn ngoan ngoãn nghe lời, cười hì hì, bưng cơm ra phòng khách. Cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn tối, sau đó, Hứa Tinh Không dọn bàn, còn Hứa Tinh Viễn vào bếp rửa chén.
Lâm Mỹ Tuệ thì mở tivi, chuẩn bị xem thời sự. Đây là thói quen mà cha Hứa Tinh Không để lại.
Lúc sinh thời, cha cô là cảnh sát mỗi ngày đều xem thời sự.
Mặc dù bây giờ ông đã qua đời, nhưng ngày nào gia đình cô cũng xem. Cô đang dọn bàn, thì đồng hồ trên bàn trà và tivi đồng thời vang lên âm báo chuẩn bị đến chương trình thời sự. Âm báo vang lên ba tiếng, chương trình thời sự bắt đầu.
Cô nhìn bên góc phải màn hình tivi, 7 giờ đúng, anh đã xong việc. Sau khi Hứa Tinh Viễn rửa chén xong thì đến ngồi cạnh Lâm Mỹ Tuệ, cùng xem tivi. Con trai và con gái ngồi cạnh mình, Lâm Mỹ Tuệ rất vui vẻ, vừa lột quýt vừa trò chuyện vừa xem thời sự. Hứa Tinh Viễn ăn một múi quýt vừa lột, sau đó tách quả quýt ra làm hai, chia cho mẹ và chị mình mỗi người một nửa, "Quả này ngọt lắm."Hứa Tinh Không nhận lấy rồi thả vào miệng.
Múi quýt lành lạnh quyện trên đầu lưỡi, cô cắn mạnh, nước và vị quýt lập tức ngập tràn khoang miệng.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ rồi đưa hết phần còn lại cho mẹ, nói: "Con đi gọi điện thoại đã."Hứa Tinh Không đứng dậy, đi về phòng ngủ cô.
Mở đèn, căn phòng nhỏ lập tức sáng bừng, cô đứng trước cửa sổ, cầm di động trong tay gọi đến một dãy số. Ánh đèn ngoài cửa sổ yếu ớt xuyên trong đêm đen. Sau khi điện thoại đổ chuông hai tiếng thì giọng anh vang lên, đi thẳng vào vấn đề chính: "Anh đến đón em."Yết hầu Hứa Tinh Không khẽ chuyển động, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, ánh sao lấp lánh trong mắt cô."Em tự đón xe qua.
Anh đang ở đâu?"Hoài Kinh cũng không kiên trì đến đón cô, sau khi nghe cô nói thì trầm giọng đáp: "Căn phòng đầu tiên của chúng ta."Hai tai cô đỏ lên, lí nhí đáp một tiếng rồi cúp máy. Hứa Tinh Không mặc áo khoác dài vào, khi đi ra phòng khách, Hứa Tinh Viễn thấy cô ăn mặc chỉnh tề thì hỏi: "Chị, muộn thế này rồi mà chị còn định ra ngoài à?"
"Ừ." Hứa Tinh Không hơi chột dạ.
Cô nhìn thoáng qua Lâm Mỹ Tuệ: "Có một đồng nghiệp khá thân của con ở công ty đến Hoài Thành công tác.
Cấp trên bảo con đi giúp cô ấy một chút."
"Không phải công ty của chị đã được nghỉ rồi sao?" Hứa Tinh Viễn vừa ăn quýt vừa hỏi. Bị em trai hỏi đến lúng túng, Hứa Tinh Không giải thích: "Có vài bộ phận chưa được nghỉ."
"Đừng chậm trễ việc công ty." Lâm Mỹ Tuệ nói xong thì sai Hứa Tinh Viễn: "Đưa chị con đến đó đi.
Đợi chị làm xong thì cùng về luôn."Hứa Tinh Viễn bỏ quýt xuống, định đứng lên thì Hứa Tinh Không cản lại: "Không cần đâu."Cô từ chối, nhắm mắt làm ngơ trước vẻ mặt khó hiểu của em trai, nói với Lâm Mỹ Tuệ: "Công ty đã cấp cho con một căn phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!