Chương 35: (Vô Đề)

Hứa Tinh Không mím môi, xem ra thời điểm Vương Thuấn Sinh bắt đầu ngoại tình còn sớm hơn cô suy đoán rất nhiều.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Bất kể sinh viên hay đã có công việc ổn định, kỳ nghỉ luôn là điều khiến mọi người cảm thấy hạnh phúc. Trước giờ tan ca vài phút, sự yên tĩnh bao trùm cả căn phòng, nhưng vừa đúng giờ tan ca, thì mọi người trong văn phòng lập tức ồn ào đứng lên.

Ai ai cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, túi xách nối đuôi nhau ra khỏi văn phòng. Sau khi tạm biệt Trần Uyển Uyển, Hứa Tinh Không bắt taxi trở về nhà.

Meo Meo nghe thấy tiếng cô trở về, thì cào cào vào cửa.

Cô mở cửa ra, Meo Meo liền ngẩng lên nhìn cô kêu một tiếng "meo", đôi mắt xanh biếc lấp lánh niềm vui. Hứa Tinh Không mỉm cười, khe khẽ nói một câu "Chị về rồi đây", sau đó bế nó lên. Hôm qua, Hoài Kinh nói, trong thời gian cô về quê, anh sẽ chăm sóc Meo Meo thay cô, nhưng thời gian anh tan ca không cố định, hôm nay không có thời gian đến đây.

Hứa Tinh Không định đưa Meo Meo đến bệnh viện thú cưng trước, đợi khi nào Hoài Kinh có thời gian sẽ ghé qua bệnh viên đón nó về. Hứa Tinh Không vừa ôm Meo Meo vừa thu dọn đồ đạc của nó.

Sau khi Meo Meo chuyển đến, cô đã mua thêm không ít đồ cho nó.

Hồi mới mang nó từ nhà Hoài Kinh về, chỉ cần một cái túi to đã đựng hết đồ đạc, hiện tại túi to túi nhỏ cũng phải ba cái mới đựng hết. Hứa Tinh Không chuẩn bị đồ đạc xong xuôi liền bế Meo Meo ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Cô vội quay vào nhà, lấy thêm hai túi thức ăn cho mèo. Bằng này thức ăn hẳn sẽ đủ cho Meo Meo đến khi cô quay lại Hạ Thành, nếu như Hoài Kinh không cố ý ăn hiếp nó như lời anh nói, Meo Meo chắc chắn sẽ không bị đói. Hứa Tinh Không ôm Meo Meo đứng trước cửa chờ thang máy.

Cô dùng dây đeo đeo Meo Meo trước người như bế em bé.

Hứa Tinh Không cúi đầu nhìn Meo Meo, vẻ mặt dịu dàng căn dặn nó: "Em không được cãi nhau với Hoài Kinh nhé, nếu không anh ấy sẽ không cho em ăn thì biết làm sao?"Meo Meo hiển nhiên vẫn chưa biết số phận tương lai của chính nó, vô cùng thân thiết cọ cọ mũi vào người Hứa Tinh Không.

Cô cười khúc khích, xoa xoa đầu của nó. Đưa Meo Meo đến bệnh viện thú cưng thuận lợi, trước khi đi, Meo Meo đã biết phải cách xa chủ nên dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cô.

Hứa Tinh Không hơi không đành lòng, quay lại nắm nắm móng vuốt của nó rồi mới lưu luyến rời đi. Về đến nhà, Hứa Tinh Không ra ban công thu dọn quần áo vào, xếp chăn nệm dựng đứng lên.

Vali của cô đặt ở bên cạnh, mấy hôm trước đã thu dọn xong xuôi.

Hành lý của cô không nhiều lắm, phần lớn đồ trong vali là quà cho mẹ, Hứa Tinh Viễn và cả Chu Đồng Đồng. Đây đều là một vài món quà nhỏ, còn quà tết thì cô định thấy món nào thích hợp thì mua, nhưng không thấy nên đưa thẳng tiền mặt, cho mẹ năm vạn, Tinh Viễn mười vạn.

Cô không ở Hoài Thành nên việc chăm sóc mẹ đều nhờ vả vào đôi vợ chồng son Tinh Viễn, với lại em trai cô mới đính hôn, chỗ tiền này là nên đưa. Hứa Tinh Không mất nửa tiếng đồng hồ mới thu dọn đồ đạc trong nhà xong xuôi.

Bên ngoài, mặt trời đã bị ngọn núi che hơn phân nửa, ánh nắng chiều phủ khắp căn phòng.

Hứa Tinh Không kéo vali ra đến cửa, sau đó tắt điện. Tàu hỏa đúng bảy giờ bắt đầu xuất hành, chín giờ thì sẽ đến Hoài Thành. Ở Hoài Thành, trời mưa liên miên suốt hai ngày qua, nên không khí rất ẩm.

Mới ra khỏi trạm tàu, sự chênh lệch nhiệt độ làm cho Hứa Tinh Không rùng mình một cái.

Hứa Tinh Viễn đứng ngay ở cửa, nhìn thấy chị gái thì chạy chậm đến, vừa chủ động nhận lấy vali trong tay chị gái vừa tươi cười kêu một tiếng "chị". Hứa Tinh Viễn vừa mới cắt tóc, trông sạch sẽ và gọn gàng, để lộ đôi tai đỏ bừng vì lạnh.

Trời lạnh thế này mà cậu chỉ mặc mỗi cái áo lông đen cùng quần jean, chắc chết cóng mất thôi. Gặp mặt em trai, lòng Hứa Tinh Không lập tức mềm nhũn, nhưng khi thấy em mình vì đợi mình mà sắp bị lạnh đến như vậy thì lại hơi đau lòng.

Cô lấy khăn choàng cổ của mình quàng lên cho em trai, nói: "Đợi chị ở trong xe cũng được mà."Hứa Tinh Viễn kéo chiếc vali đi, vừa đi vừa cười nói: "Em sợ chị không tìm thấy xe."Hứa Tinh Không cười cười, nhìn em trai phía trước đã cao hơn mình nửa cái đầu, trong lòng cô có chút xúc động.

Đứa em trai ngày trước luôn bám theo sau cô gọi chị ơi chị à, giờ đây đã sắp trở thành trụ cột trong gia đình rồi, thời gian trôi qua nhanh thật. Khi hai người lái xe về đến nhà thì đã hơn mười giờ tối, các hộ gia đình xung quanh đã tắt đèn gần hết.

Hứa Tinh Không cùng Hứa Tinh Viễn xuống xe, sau đó người trước người sau đi trên cái hành lang chật hẹp dẫn vào nhà.

Cửa nhà đột nhiên mở ra, ánh sáng theo đó chiếu ra ngoài hành lang tối thui không một ngọn đèn. Lâm Mỹ Tuệ đứng ở cửa, cười tủm tỉm nhìn hai chị em đang đi tới."Mẹ." Trong lòng Hứa Tinh Không vô cùng ấm áp.

Cô cười tươi bước đến cửa nhà rồi hỏi: "Sao muộn rồi mà mẹ còn chưa ngủ?"

"Còn không phải vì lo cho chị sao." Hứa Tinh Viễn cười chọc chị gái mình: "Trước kia cũng luôn như vậy, phải đợi chị em mình về tới nhà mẹ mới chịu đi ngủ."Hứa Tinh Viễn vừa dứt lời thì cả ba người đều bật cười. Lâm Mỹ Tuệ đón hai chị em vào nhà, bầu không khí ấm áp trong nhà bao trùm lấy ba người họ.

Bà hỏi: "Con có đói bụng không?"

"Con có ăn ở trên xe rồi." Hứa Tinh Không vừa nói vừa tháo bao tay ra. Cô vừa nói xong liền nhìn thấy có mấy túi đồ bày trong phòng khách, nào là cá, sữa, và còn miến, được bao trong mấy cái túi đỏ, khoảng chừng 12 túi.

Bên cạnh đó còn có một cái rương đồ màu đỏ, chắc hẳn bên trong là sinh lễ ngày mai tặng cho Chu Đồng Đồng. Hứa Tinh Viễn vốn tự lập, cưới vợ cũng không cần Hứa Tinh Không phụ thêm sính lễ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!