Chương 34: (Vô Đề)

"Mấy ngày này đưa Meo Meo đến nhà anh ở đi."

"Không phải anh không thích mèo à?"

"Ừ." "Để nó ở đây, em về muộn ngày nào, anh sẽ bỏ đói nó ngày đó."~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Chỉ một câu nói của Hoài Kinh đã xóa tan mọi lo lắng trong lòng Hứa Tinh Không, thậm chí khi lên sân khấu, tâm trạng vẫn thoải mái bình thản.

Cô lên sân khấu, nhìn thoáng về phía Trần Uyển Uyển đang cổ vũ mình, mỉm cười một cái, rồi nhìn thẳng về phía trước. Đối với buổi họp thường niên, mấy lãnh đạo đến là để làm việc, chứ không phải để thư giản vui vẻ. Hoài Kinh ngồi ở giữa hội trường, nơi có tầm nhìn tốt nhất.

Anh tựa người vào ghế, ngón tay nắm chân ly thủy tinh, người mặc âu phục nhưng vẫn không thể ngăn sự lười biếng đến vô kỷ luật. Người đàn ông bên cạnh anh là đang nói gì đó, anh vừa lắng nghe, vừa lơ đãng nhìn lướt qua sân khấu. Cái lướt mắt này nhanh mà sâu, sự lạnh lùng trong đáy mắt được thay bằng vẻ ấm áp, như cơn bão quét sạch sương mù, như mưa phun dập tắt ngọn lửa nóng. Hứa Tinh Không mấp máy môi, lấy lại tinh thần, cúi chào, rồi đứng thẳng dậy đi về phía cây dương cầm.

Sau khi ngồi trên băng ghế, cô lại hơi căng thẳng, ngón tay đặt trên phím đàn run run. Nhưng cô đã luyện bài này vô số lần, nhạc phổ như đã khắc vào ngón tay cô.

Ngón tay vừa đặt lên phím đàn, khúc nhạc sẽ lập tức vang lên như mây bay nước chảy. Trên sân khấu, bản nhạc cổ điển của Bach thánh thót, làm toàn bộ trường đều im lặng. Hứa Tinh Không ngồi trên băng ghế dương cầm trắng, mảnh mai xinh đẹp.

Bộ sườn xám dài ôm lấy đường cong hoàn mỹ của cô, chỉ nhìn nghiêng thôi mà đã ngất ngây. Gương mặt cô trắng hồng, dưới ánh đèn, cô dịu dàng như nước, mũi cao nhỏ, đôi môi khẽ mím mang chút yêu kiều. Không thô tục, mà vẫn quyến rũ lạ thường. Ngón tay lướt trên phím đàn, phím đàn nhấp nhô, âm nhạc chảy ra từ đầu ngón tay cô, một người phụ nữ dịu dàng mềm mỏng, lại khiến cả hội trường đang ồn ào bỗng nhiên yên lặng. Cô ngồi đó đánh đàn, nhã nhặn trầm tĩnh, thuần khiết cao quý, hệt như một bức tranh.

Hoài Kinh nhìn lên sân khấu, vẻ lạnh lùng trên mặt dần biến mất, sự dịu dàng như không thể kiềm chế được mà bị tiếng đàn dẫn dắt, chậm rãi hiện lên. Vốn không ai biết đến cô cả, là anh đã mài dũa cô, rực rỡ sáng chói, khiến mọi người chú ý. Khi Hoài Kinh đang chăm chú lắng nghe, tiếng dương cầm đột nhiên vang lên tạp âm, anh hơi híp mắt. Sau khi đánh sai, cô chợt dừng tay, mím môi thật chặt, có vẻ như đang rất căng thẳng.

Nhưng chỉ lo lắng trong phút chốc, cô lại ngẩng đầu lên nhìn vào nhạc phổ, tiếng dương cầm lại vang lên reo rắc. Vừa rồi anh đã bị cô mê hoặc.

Càng ngày cô càng giống yêu tinh, từ từ tóm lấy anh, hoàn toàn. Hoài Kinh nhướng mày, trưởng phòng bên cạnh vừa rồi còn báo cáo công việc, lúc này cũng đã im lặng nhìn lên sân khấu từ lâu.

Anh nhíu mày, cong ngón tay gõ lên bàn một cái. Người nọ giật mình, nhìn sang Hoài Kinh, thấy vẻ mặt anh không hài lòng thì lập tức nói xin lỗi, rồi tiếp tục báo cáo."Về chuyện đến Hoài Thành…."Hứa Tinh Không đàn sai một âm. Cô tin mình đã thuộc lòng nhạc phổ, có điều vừa rồi vì hồi hộp, nên đã đàn sai.

Mặc dù cô đã cẩn thận điều chỉnh lại ngay, phần lớn người bình thường đều không nghe thấy, nhưng…Hứa Tinh Không nhìn xuống sân khấu, anh đang nâng tay cỗ vũ cô, biểu cảm khó đoán, cô không biết bây giờ tâm trạng của anh thế nào. Hứa Tinh Không hơi xấu hổ, sau đó cúi đầu chào, rồi bước xuống sân khấu. Vừa đến hậu trường, các nhân viên lập tức vỗ tay.

Trong mắt Đường Địch đã viết hoa in đậm hai chữ "fan cuồng", nói với Hứa Tinh Không: "Chị Tinh Không, em chết mê chị rồi, bây giờ thật sự muốn cưới chị về ngay thôi."

"Hả?" Hứa Tinh Không sợ hết hồn, cười xấu hổ. Một đồng nghiệp nam bên cạnh nghe vậy thì cười nói: "Thật không may, cô cũng là nữ."Đường Địch không phục, quay lại nói với người đàn ông kia: "Tôi là phụ nữ đó thì sao? Anh là đàn ông, anh thích chị ấy, chị ấy cũng có thích anh không?"

Hứa Tinh Không nghe hai người họ nói đùa, mà đỏ mặt nói cảm ơn, sau đó mặc áo khoác vào rồi đứng dậy đi ra hội trường. Cô vừa đến bàn của phòng phiên dịch, thì đã thu hút mọi sự chú ý, không chỉ người của phòng phiên dịch, mà cả những nhân viên của các phòng khác cũng nhìn sang.

Hứa Tinh Không bị nhìn đến mất tự nhiên, may mà Trần Uyển Uyển đã kéo cô ngồi xuống."Không ngờ chị Tinh Không lại xinh đẹp đến thế, đúng là người đẹp nhờ lụa mà." Một đồng nghiệp nam trẻ tuổi cười nói. Hứa Tinh Không được khen mà xấu hổ, càng mất tự nhiên hơn.

Trần Uyển Uyển đưa cho cô một đôi đũa, rồi đáp: "Bây giờ cậu mới biết à? Muộn rồi."Mọi người đều bật cười. Phòng phiên dịch khá đông, có đến ba bàn.

Hoàng Thiên Tùng, Trần Uyển Uyển và Nhan Gia Lâm, ba người mỗi người phụ trách một bàn. Lý Diệu Tuyết đến sau khi nhảy mở màn, còn chưa đổi trang phục, cũng không mặc áo khoác, đang ngồi cùng Hoàng Thiên Tùng ở bàn bên cạnh Hứa Tinh Không. Cô ả cũng có xem màn biểu diễn vừa rồi của Hứa Tinh Không, nên vẻ mặt hơi khó coi, trắng mắt liếc nhìn Hoàng Thiên Tùng. Hoàng Thiên Tùng hiểu ý.

Hắn gõ bàn và nói, "Phòng của chúng ta có hai tiết mục, mọi người bỏ phiếu nhớ chú ý bỏ cho đều.

Vì Lý Diệu Tuyết phòng chúng ta biểu diễn trước nên tôi bỏ cho cô ấy.

Kế tiếp phó phòng Trần Uyển Uyển, bỏ cho Hứa Tinh Không đi.

Mọi người đừng bỏ phiếu theo xu hướng, chú ý đến sự hài hòa nội bộ."Bầu không khí vốn đang vui vẻ hòa thuận, nhưng vì những lời của Hoàng Thiên Tùng bỗng chốc trở nên yên lặng một lúc. Hoàng Thiên Tùng giỏi nhất là ra vẻ đạo mạo đàng hoàng, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Hắn nói rõ là hắn sẽ bỏ phiếu cho Lý Diệu Tuyết, cho nên chắc chắn những người khác phải bỏ theo hắn.

Vậy mà sau đó còn nói mấy câu giả dối đến kinh tởm."Lão Hoàng!" Trần Uyển Uyển vừa nghe Hoàng Thiên Tùng nói xong thì, lửa giận bùng lên.

"Ông không thể thiên vị như vậy.

Hay là ông bỏ phiếu cho Hứa Tinh Không đi, thì tôi và chị Gia Lâm bỏ cho Lý Diệu Tuyết.

Những người tiếp theo cứ xem tình hình mà bỏ."Lời nói của Trần Uyển Uyển rõ ràng đã khiến Hoàng Thiên Tùng bẻ mặt.

Hắn là một người sĩ diện, bị mỉa mai đến mức nghẹn lời, chỉ lạnh lùng nhìn cô ấy: "Cô là trưởng phòng hay tôi là trưởng phòng?"Trần Uyển Uyển đang định cãi tiếp thì Hứa Tinh Không kéo lại.

Cô không muốn bị nhiều người thế này chú ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!